Vương Ngô Đồng cũng không phải là người lề mề, nhưng ả cũng không lỗ mãng, giống như lúc trước vụng trộm đi theo Vương Miểu Chi đến Kinh thành, mọi thứ đều tựa như ngoài ý muốn, nhưng đều là đã sớm mưu đồ hết rồi.
Mang theo một bụng lửa giận, ả nhiều lần làm rõ suy nghĩ trong đầu, cảm thấy Vương Miểu Chi không thể dễ dàng bị phế chức vị phò mã như vậy. Lý Kỳ Thù kia trước đó rõ ràng là thích hắn như vậy, tình cảm hai người tốt như thế, sao có thể trong vòng một đêm tính tình thay đổi lớn liền không thích nữa? Mình còn chưa hao hết sức lực đi chia rẽ tình cảm giữa hai người đâu. Hơn nữa theo những gì ả hiểu về Lý Kỳ Thù, nàng cũng không phải là người có mới nới cũ nhanh như vậy.
Vương Ngô Đồng kêu người đánh xe đi về phía phủ phò mã một chuyến, chuẩn bị nói chuyện với Vương Miểu Chi, lại không nghĩ rằng thánh chỉ đã hạ, phò mã đã phế. Ả đứng trước cửa thật lâu không muốn rời đi, Vương Ngô Đồng nhìn thật sâu vào cửa lớn màu son, ngay cả khóa cửa khắc tiêu đồ cũng hiện ra sự cao quý của nó. Nhưng giờ phút này mình đã không còn thân phận để vào trong đó nữa.
Ả bình tĩnh nhìn thật lâu, không nỡ rời đi. Sau đó ả lại hỏi thăm nơi ở hiện nay của Vương Miểu Chi rồi đến cửa thăm hỏi.
Đợi đến ngày hôm sau, bên ngoài có mưa tí tách.
Phủ công chúa nhận được một phong thư, Lý Kỳ Thù mở giấy viết thư quen thuộc này ra, nhìn kiểu chữ quen thuộc trong đó, thể chữ rộng lượng lễ độ, ung dung hào phóng, mạnh mẽ phóng khoáng, khoảng cách rộng rãi, thân sơ thỏa đáng, kết cấu đều đặn, khéo về né tránh, chữ viết đầy đặn, nét sổ tương xứng.
Đây là thư pháp của Vương Trạng nguyên, hắn viết chữ Khải vô cùng tốt, nói không quá chút nào, với một người tuổi chưa quá hai mươi thì có thể xưng là bậc thầy lúc bấy giờ.
Lý Kỳ Thù nhìn tình nồng ý mật rải rác giữa những con chữ, cũng không hổ là người lấy được danh Trạng nguyên, nàng không rõ Vương Miểu Chi muốn làm gì. Thế nào, đây là muốn giữ nàng lại?
Nàng cho rằng mình đã không thèm để ý nữa, dù sao thì sau khi nghe được tin vị phò mã này bị thế nàng quả thật không có cảm giác thương tâm gì, nhưng có lẽ chỉ là nàng đã không thích hắn nữa mà thôi.
Nhưng đợi đến sau khi cầm phong thư này, nàng lại có cảm giác trái tim hơi nhói đau, loại cảm giác vô cùng khó chịu đó lại tới rồi. Có lẽ là bi ai cho cuộc sống hôn nhân năm năm của mình đi.
Lý Kỳ Thù nắm lấy lớp vải đỏ nơi ngực, cắn môi quá dùng sức mà đã lộ ra màu máu tươi nhàn nhạt, lông mày nhăn lại, khóe mắt lập lòe nước mắt, ngồi liệt trên ghế.
Giấy viết thư đong đưa bay xuống nền gạch màu chạm khắc hoa văn, Lý Kỳ Thù cười khổ một tiếng. Nàng chợt nhìn thấy hương mẫu đơn trên bàn gỗ lê vàng, nhớ tới mình đã sống lại một đời rồi, rất nhiều thứ vẫn chưa xảy ra, giống như hộp hương này, đời trước nó chưa từng tồn tại, đời này lại êm đẹp mà bày trên bàn của mình.
Một lát sau, hàm răng cắn môi thật chặt đột nhiên buông ra, nàng hít sâu mấy hơi, lại nhặt lá thư kia lên.
Cuộc đào hôn không rõ ràng này vẫn nên cho Vương Miểu Chi một lời giải thích, dù sao thì bản thân nàng cũng không dám tin mình lại sống lại một đời. Như vậy thì giải thích một phen đi, nói rõ ràng, hai người cũng cắt đứt rõ ràng, sau này cũng đừng có liên lụy gì nữa.
Lý Kỳ Thù nhặt thư lên, vốn dĩ chuẩn bị dùng chữ Khải trang nghiêm trịnh trọng giống như vậy để trả lời, bỗng nhiên lại ngửi thấy hương mẫu đơn nhàn nhạt trong phòng, nàng chuyển đầu bút lông, chợt giống như sao băng xẹt qua bầu trời, đảo mắt lại giống như con thuyền vội vã trên mặt nước, có chữ lại bay vút giống như thác nước ở vách núi, vừa mới bắt đầu nàng vẫn chưa lưu loát, sau đó lại càng ngày càng thuận tay, trong lúc đó còn uống mấy ngụm rượu.
Lý Kỳ Thù đã quá lâu không viết tùy tiện dâng trào như vậy, trước kia nàng luôn thích mô phỏng theo kiểu chữ của Vương Miểu Chi, hai người cũng có nhiều giao lưu, nhưng hôm nay, nàng cảm thấy không cần thiết.
Văn chương trên giấy tuyên chỉ đã thấm mực nước tung bay, Lý Kỳ Thù nhìn thấy rất hài lòng, xếp giấy viết thư lại rồi dặn dò tỳ nữ đưa ra ngoài.
Lữ Yên Hàn vẫn luôn phái người canh giữ ở gần phủ công chúa, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì đó mà mình không có cách nào chạy tới ngay được, trong ngày mưa tí tách, giày bó giẫm lên hạt mưa: “Công tử, hôm nay tiền phò mã đưa một phong thư đến phủ công chúa.”
Lữ Yên Hàn nghe vậy thì dừng bút lại, trên bàn bày một bức họa nữ tử mặc hồng y, trên cây trâm lăng vân điểm xuyến hạt châu, có thể nhìn thấy cái cổ dài nhỏ, hai tay chắp lại trước người, rõ ràng là tất cả các chi tiết đều đã vẽ xong nhưng gương mặt kia lại chậm chạp không vẽ mặt mũi.
Lữ Yên Hàn vừa mới nhìn bức tranh trước mắt này, cảm thấy Lý Kỳ Thù như vậy cũng không phải là công chúa điện hạ sáng sủa hoạt bát trong ấn tượng của hắn, hắn quen thuộc với dung mạo của nàng, dù sao thì cũng mới thấy trước đây không lâu, nhưng hắn lại không muốn vẽ lại dung mạo mang theo tử khí kia, phảng phất như đều không có hào hứng đối với mọi thứ quanh mình.
Cuộn lại giấy vẽ, Lữ Yên Hàn ngẩng đầu nhìn về phía người mà mình phái đến phủ công chúa: “Điều tra ra là ai chưa.”
“Vương Miểu Chi và biểu muội Vương Ngô Đồng của hắn, công chúa vừa mới trả lời một phong thư, hiện tại đang đưa về ngoại ô.” Ám vệ phía dưới dừng lại một chút: “Chủ tử, cò cần chúng ta chặn lại không ạ?”
Lữ Yên Hàn do dự một hồi, vẫn từ chối: “Không sao, không cần ngăn cản, để thư đưa đến nơi cần đến là được rồi.” Hắn cảm thấy nếu công chúa hồi âm, vậy thì có ý nghĩa của chính nàng, mình chỉ cần để quá trình này không xảy ra bất trắc là được.
Thế là hắn liền phất tay để ám vệ lui ra. Hắn cũng không bảo ám vệ nói cho mình biết nội dung trong bức thư.
Vừa rồi ý ám vệ nói là Vương Ngô Đồng và Vương Miểu Chi cùng nhau, xem ra giữa hai người này có mưu đồ bí mật gì đó? Chẳng lẽ là muốn dựa vào một phong thư để cứu vãn tâm ý của công chúa à. Nghĩ đến lời mà ngày đó công chúa trả lời Kim Thịnh, trái tim treo lên của Lữ Yên Hàn lại rơi xuống.
“Không phải là ngươi cũng biết nàng là người như thế nào sao…”
Lý Kỳ Thù từ nhỏ chính là như vậy, thứ mà nàng từ bỏ xưa nay nàng sẽ không kiếm về lại, giống như lúc trước bị thất hoàng tử chơi xấu chiếm mất trái bóng bảy màu mà nàng yêu thích, rõ ràng bình thường xem như bảo bối gì đó, nhưng đến cuối cùng lúc hắn thắng được lại từ trong tay thất hoàng tử thì nàng làm thế nào cũng không cần.
Nàng còn nói bằng giọng non nớt: “Trái bóng này bẩn rồi, ta không cần nữa!” Nghĩ đến cô bé lúc đó, khóe miệng Lữ Yên Hàn không khỏi hiện lên một vệt ý cười.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, Lữ Yên Hàn phái người tra xét động tĩnh gần đây của Vương Miểu Chi, biết được hôm đó Vương Ngô Đồng đi tìm Vương Miểu Chi. Tuy nói nội dung cuộc nói chuyện khó mà dễ dàng biết được nhưng hiện nay lại có thể vì cái gì chứ?
Lữ Yên Hàn cười lạnh một tiếng, nhìn bức thư sao chép trong tay, phong thư đó hẳn là bức thư đưa đến phủ công chúa, từng câu từng chữ tràn đầy ý quyến luyến.
Hắn không tin Vương Ngô Đồng có lòng tốt giúp biểu ca cứu vãn lòng người như vậy, kết quả lại tra được gần đây ả gặp mặt rất nhiều tiên sinh kể chuyện, ăn mày dân gian. Bức thư này không chỉ có một, xem ra Vương Ngô Đòng cũng đã chuẩn bị xong việc tung tin đồn.
Nữ tử cổ đại, thanh danh quan trọng giống như tính mạng, hủy đi thanh danh của một nữ nhân, chính là hủy đi cuộc đời của người đó, Vương Ngô Đồng vốn định chặn lá thư này lại sau đó bêu xấu Lý Kỳ Thù lén lút trao nhận với người ngoài, sau khi bị phò mã phát hiện liền nổi giận từ hôn. Như vậy thì Lý Kỳ Thù mất hết danh tiếng, với tính tình đoan trang của nàng, nói không chừng nàng sẽ treo cổ tự tử, đều không cần Vương Ngô Đồng ra tay.
Lữ Yên Hàn