Lữ Yên Hàn đến đại lao Hình bộ xem có thể tìm ra dấu vết gì từ miệng của nàng ta hay không, đồng thời lại phái người đi tìm Lưu Vô Vấn, để hắn giúp đỡ tìm hiểu Vương Ngô Đồng này ngày thường tiếp xúc với những người nào.
Người là Lữ Yên Hàn đưa tới, quản ngục cũng đã sớm được cấp trên dặn dò phải chiêu đãi vị tướng quân này, dù sao đây không chỉ là trụ cột của Ly Triều, còn là Thế tử gia của phủ Trần Quốc Công, sao dám thất lễ.
Lữ Yên Hàn đối với cái này lạnh lùng vô cùng, nếu cho hắn cơ hội, hắn nguyện không làm nhi tử của Trần Quốc Công, chẳng bằng để hắn sinh ra trong một nhà bách tính bình thường, cha mẹ ân ái, tự mình cố gắng vì tiền đồ. Nhưng rất nhiều chuyện đều là không có nếu như.
Thu lại tâm tình, Lữ Yên Hàn hỏi quản ngục trước mặt một câu: "Nàng ta nhốt ở chỗ nào?"
"Để ta dẫn ngài đi." Nghe tiếng hỏi dò của Lữ Yên Hàn, trên mặt tên quản ngục hiện ra nụ cười nịnh nọt dẫn đường cho hắn.
"Cô nương đó quá ồn ào, nên đã tìm một nơi hẻo lánh nhốt nàng ta lại, mùi vị bên trong không tốt lắm, lát nữa Thế tử muốn hỏi gì cứ giao cho ta, miễn dơ mắt ngài."
Lữ Yên Hàn lạnh mặt nhìn hắn một chút, không nói cái gì.
Tên quản ngục này bị nhìn chăm chú rùng mình một cái, nhớ đến uy danh hiển hách của Lữ Yên Hàn bên ngoài, nuốt từng ngụm nước bọt.
Đến nơi, Lữ Yên Hàn trực tiếp phân phó tên quản ngục này đỉa ngoài, nhìn nữ nhân mặt đầy vết bẩn, tóc như ổ gà, cả người điên điên khùng khùng trong kia, nhíu mày.
Hắn không đồng tình nàng ta một chút nào, sát hại người khác để đoạt lấy thân phận và vinh dự của người ta, sau đó lại là người kiêu ngạo tự mãn, có cái gì mà phải đồng tình.
Hơn nữa hắn đã cho nàng ta cơ hội, công chúa đào hôn, nếu nàng ta không làm thủ đoạn gì dơ bẩn, vậy cũng thôi đi, kết quả nàng ta hay rồi, phỉ báng hạ độc, từng cái tàn nhẫn hơn cái kia. Khi đó đại khái nàng ta bị điên rồi.
"Làm cho nàng ta tỉnh lại." Lữ Yên Hàn đứng một bên mặt không cảm xúc dặn dò.
"Dạ." Tên quản ngục này nghe nói xong lập tức tìm người lấy một thùng nước, mở khóa ra dội lên đầu Vương Ngô Đồng điên dại đang mệt mỏi mà ngủ kia.
Vương Ngô Đồng gào lên một tiếng sắc nhọn: "Tên khốn khiếp nào! Dám xối nước vào người ta!"
Nàng ta đang nằm mộng, mơ đến sau khi Lý Kỳ Thù chết chính mình trở thành chính thế của đại quan tứ phẩm Vương Diểu, gà chó lên trời, đang hưởng thụ sự chúc phúc và hâm mộ của những huynh đệ tỷ muội ngày thường nhìn nàng ta không vừa mắt nhất, trong tay cầm một đống ngân lượng, trong nhà cũng nói một là một, sau đó còn sinh con dưỡng cái, địa vị tăng vọt.
Nhưng đột nhiên, một dòng nước lạnh dội vào đầu, mở mắt ra lại là một đám cỏ lau, chóp mũi còn truyền đến mùi tanh tưởi.
"Các ngươi là ai! Dám mưu hại chính thê của Lễ Bộ Thị lang! Sau này ta sẽ báo cáo các ngươi cho Đại Lý Tự, thẩm vấn các ngươi thật tốt!"
Giờ phút này nàng ta thật sự cho mình là chính thê thị lang cao quý kia, ngay cả ánh mắt cũng hiện ra vẻ người tôn quý như ta, sao các ngươi dám nhốt ta lại.
Còn vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Còn không mau thả ta ra ngoài!" Vương Ngô Đồng lúc này còn nửa điên nửa tỉnh, nói ra lại vô cùng rõ ràng.
Lữ Yên Hàn để cho quản ngục đưa nàng ta vào phòng thẩm vấn, sau đó lại bảo hắn rời đi.
Trong phòng thẩm vấn chỉ có Lữ Yên Hàn, nhìn người điên bị trói trên giá gỗ, hồi lâu hắn mới nói ra một câu: "Vương Ngô Đồng, phệ tâm mạn của ngươi từ đâu đến?"
(*phệ tâm mạn: tên một loại thuốc độc)
Trong tay cầm roi, nắm chặt roi da rắn, Lữ Yên Hàn ngẩng đầu nhìn Vương Ngô Đồng, đôi mắt như là tràn đầy hàn độc.
"Ngươi, ngươi, ngươi... nói bậy! Ta không có!" Câu nói này của nàng ta rõ ràng trong lòng có quỷ.
"Vút ---"
Sau khi roi rơi xuống người Vương Ngô Đồng, một tiếng hét chói tai của nữ nhân vang lên khắp phòng.
"Ngươi tiện --- " Chưa đợi nàng ta nói hết một roi nữa lại lưu loát rơi trên người nàng ta.
Da thịt quằn quại, vết máu mới lại nhiễm đỏ áo tù cũ nát, nàng ta vốn là nữ tử, tuy nói trước giờ sống không tính là quý giá, nhưng là dựa vào thứ nữ Vương gia, sau đó lại đến Trường An sống mấy năm nhìn thì đáng thương nhưng thật ra đều là những ngày tháng xa hoa, nào có thể chịu đựng một rơi như vậy.
Vừa mới bắt đầu vẫn là hùng hùng hổ hổ, sau đó lại có chút không xong.
Dù sao Lữ Yên Hàn cũng là xuất thân nghiệp binh, vô cùng rõ ràng những điểm quan trọng trên cơ thể, hắn biết chỗ nào là trí mạng, những nơi nào chỉ có thể làm người khó nhịn đau đớn, sẽ không đánh chết Vương Ngô Đồng ở đây, nhưng vậy không đáng, dù sao nàng ta sớm muộn gì cũng chết, nhục mạ Hoàng thất là tội nặng, hơn nữa hắn sẽ "chăm sóc" nàng ta thật tốt, nàng ta sẽ phải chịu không ít khổ đau.
Cuối cùng, cảm giác đau đớn và bầu không khí âm u của phòng phỏng vấn cũng bóp nát nàng ta, chỉ là vẫn cho rằng địa vị của mình cao quý cỡ nào, nói một câu uy hiếp hung dữ với nam nhân tay cầm ngân roi kia rồi mới nói ra.
***
Tĩnh An tự bên này, Lý Kỳ Thù nhìn áo bào màu chàm được gấp gọn gàng kia, đây là lần trước Lữ Yên Hàn cho nàng mượn làm áo choàng, vật liệu và hình thức đều là tinh phẩm, không hề kém chút nào so với cái lần trước của Lữ Yên Hàn.
"Tặng, không tặng, tặng, không tặng." Lý Kỳ Thù ngắt cánh hoa hải đường trên tay nhìn chằm chằm không chớp mắt, có chút xoắn xuýt.
Thật ra hôm qua sau khi nàng nghe được mình không còn sống được lâu nữa đột nhiên nghĩ thông suốt rồi, bản thân mình làm cho những tháng ngày tiếp theo trở nên bất an do dự thật không cần thiết, chẳng bằng hưởng thụ cho tốt, biết rõ kết cục của bản thân mình, trái lại còn có cảm giác giải thoát, nàng cảm thấy phải cảm tạ Lữ Yên Hàn thật tốt, nếu không phải hắn, nàng còn không biết thì ra mình bị hạ độc, đời trước của nàng không biết chừng cũng là như vậy.
Tuy rằng Lữ Yên Hàn nói rất chắc chắn, nhưng nàng nhớ đến những thái y đời trước kia cho dù ngày thường được thổi phồng thần kỳ đến mức nào, đến cuối cùng cũng chỉ có thể chẩn đoán cho nàng là tâm ưu thành tật, sau khi chữa trị và châm cứu, cũng có chút nghi ngờ.
Đương nhiên, nàng cũng không nghi ngờ lời nói của Lữ Yên Hàn, chẳng qua là cảm thấy, chính mình đại khái cũng không chống đỡ được đến lúc tìm thấy thuốc giải.
"Thôi thôi, dù sao cũng không phải là chưa từng chết." Ngắt xong lá hoa cuối cùng trong lòng nàng cũng có quyết định.
"Mai Lan, ngươi đem bộ y phục này đưa đến Khang An phường đi."
Y phục cũng đã làm, sẽ tặng, tuy rằng vẫn có chút tức giận Lữ Yên Hàn không nói chuyện này cho mình ngay từ đầu, nhưng nên tạ ơn thì vẫn phải tạ ơn. Dù sao từ khi mình trọng sinh trở lại, Lữ Yên Hàn đã nhiều lần giúp đỡ.
Cuộc sống sau này cũng không biết bao lâu, chẳng bằng thuận theo tâm ý.
Gần đây nàng cũng cho người đi nghe ngóng về Lữ Yên Hàn, nghe nói quan hệ của hắn và người nhà không tốt, vì thế cũng không đưa vật này đến phủ Trấn Quốc Công, miễn cho tạo nên chê trách, dù sao mình cũng là người đã từng từ hôn, lại chọc phiền toái gì cho Lữ Yên Hàn sẽ không tốt.
Trúc Cúc từ bên ngoài thò