Ngày hôm sau, Lý Kỳ Thù phái Mai Lan đến tìm Lữ Yên Hàn, chủ động nói muốn thương nghị chuyện quan trọng với hắn.
Sau khi Lữ Yên Hàn nhận được tin tức thì đang đứng trong thư phòng nhìn chằm chằm vào bàn khẽ cười, trong tay thì lại khẽ vuốt ve chiếc áo choàng màu chàm, nụ cười xua đi mệt mỏi và lạnh lùng của mấy ngày điều tra, nhuệ khí trên mày kiếm cũng nhạt đi mấy phần, giờ phút này chỉ còn lưu lại vui sướng.
Khi hắn dậy sớm còn do dự hồi lâu không nỡ mặc, hơn nữa hắn biết, cái này không giống với cái hắn để lại, là mới, là làm theo vóc người của hắn.
Trong đầu đều là: đây là, Công chúa tạng. Công chúa, tặng hắn.
Lữ Yên Hàn đã lâu không vui vẻ như vậy, cả trái tim như được bao bọc bởi đường mật. Đại thắng trên chiến trường chẳng qua chỉ để hắn thả lỏng tâm thần, nhưng áo bào trước mặt lại làm cho hắn toát ra ý vui vẻ từ tận sâu trong lòng.
Ưng Quý trời vừa sáng đã đi cướp bánh bột ngô hạt vừng nhà Tô đại nương, mới vừa trở lại tư trạch liền bắt gặp Trúc Cúc đến đây truyền tin.
Hắn một mặt vui cười nói: "Ơ, đây không phải là tiểu tỳ nữ bên người Công chúa kia sao."
"Hừ! Cần ngươi quan tâm!" Trúc Cúc một mặt ghét bỏ nhìn Ưng Quý bên mép vẫn còn hạt vừng, vẫy vẫy tay bảo hắn tránh ra.
Ưng Quý đột nhiên phản ứng lại chuyện này không đúng, liền lau miệng nói: "Ngươi tìm Thế tử gia nhà chúng ta, không đúng.... Các ngươi----"
Trúc Cúc mắt thấy hắn chuẩn bị ồn ào nói ra hai từ "Công chúa", nhảy dựng lên vội vàng bịt kín miệng rộng của hắn: "Ngươi nhỏ giọng một chút."
Ưng Quý khi đột nhiên bị che miệng đầu óc như ngừng lại, hương thơm thoang thoảng quanh quẩn trên chóp mũi, khác một trời một vực với mùi mồ hôi trên người nam nhân.
Trúc Cúc lườm hắn một cái, sau đó đẩy hắn đi về phía cửa: "Đi vào!"
Thật ra sức lực của Trúc Cúc không lớn, nhưng lúc này Ưng Quý có chút ngốc, bị người phía sau chỉ huy liền tiếng vào cửa tư trạch.
Đợi sau khi tiến vào mới tỉnh lại, nhìn thấy Trúc Cúc dáng người bé nhỏ đứng bên cạnh bỗng nhiên nghĩ đến chính mình sợ là bị nàng xúc phạm. Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu nhỏ như cuộn băng mà thôi!
Nhưng vừa muốn dùng cái lưỡi ba tấc không lạn* quát lại đã bị mấy lời kế tiếp của Trúc Cúc chặn lại.
(*Ý chỉ những người có tài ăn nói, hay nói lý lẽ.)
"Công chúa nhà chúng ta có chuyện muốn thương lượng với Thế tử gia nhà các ngươi!"
Ưng Quý nghe xong lời này, liên quan đến chuyện hôn nhân đại sự của Thế tử gia, không thể làm lỡ, dù sao Thế tử gia đã 20 rồi còn chưa thành hôn, hắn làm thị vệ của Thế tử cũng gấp nha, gia nhà mình ở bên ngoài bị đồn đại thành như vậy rồi, sau này bảo bọn thuộc hạ dưới trướng như hắn còn tìm vợ thế nào được chứ!
Liền bĩu môi, nghĩ bản thân vẫn là không so đo với một tiểu tỳ nữ đi.
"Ngươi về trước đi, ta nói với Thế tử gia."
"Ngươi đi?" Trúc Cúc trợn hai mắt, hiển nhiên là không tin tên thị vệ to lớn này có thể làm nên chuyện.
Ưng Quý thấy dáng vẻ ấy của Trúc Cúc, cảm giác năng lực của mình bị khiêu khích: "Ngươi tiểu tỳ nữ này, sao không biết tốt xấu chứ? Ta đã nói rồi, ngươi còn muốn đợi thêm chút nữa hả?"
Trúc Cúc cũng một đôi mắt to long lanh nhìn Ưng Quý, nói: "Ta chờ thêm một chút." Nàng còn không quá yên tâm tên thị vệ khoe khoang này.
Tức giận của Ưng Quý không có chỗ phát tác, không nhịn được nói: "Thích chờ thì chờ." Trong lòng lại thầm mắng thật không biết lòng tốt.
Khi tiếng gõ cửa ngoài thư phòng vang lên, Lữ Yên Hàn còn tưởng là người phái ra đi dò la tin tức về rồi, nhanh chóng thu y phục lại, đặt trong rương gỗ bên trong thư phòng, nơi đó còn có rất nhiều đồ vật nhỏ.
Sau khi ngồi lại ghế dựa, hắn mới nói một câu: "Vào đi." Sau khi cửa mở, mới phát hiện là Ưng Quý.
"Chuyện gì?"
Ưng Quý hơi nghiêng đầu, không vui nói: "Bên ngoài là tỳ nữ của Công chúa, nói Công chúa có chuyện quan trọng muốn tìm người thương lượng."
Nghe thế, Lữ Yên Hàn lập tức đứng lên: "Đi." Nhưng trong lòng lại không nén được gấp gáp.
Công chúa, chủ động tìm ta rồi. Trong đầu Lữ Yên Hàn toàn là cái này.
Ưng Quý chưa từng thấy Thế tử vội vã như vậy, âm thầm tặc lưỡi, quả nhiên, từa xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Chờ đến khi thật sự đến Tĩnh An Tự, sắp gặp được Lý Kỳ Thù, Lữ Yên Hàn cũng không đi nhanh như vậy nữa.
Trúc Cúc theo sau Lữ Yên Hàn, đột nhiên thấy người phía trước càng đi càng chậm thì có chút kỳ quái: "Thế tử gia?"
Lữ Yên Hàn nắm điểm tâm mua trên đường đến, trả lời: "Không có chuyện gì, đi thôi." Hắn vừa mới đang suy nghĩ Công chúa tìm hắn có chuyện gì, đối với chuyện hạ độc, hắn vốn là muốn sau khi giải quyết hết mọi chuyện mới nói cho nàng biết, nhưng bây giờ Công chúa đã biết được, mình cũng không tiện lừa gạt, vậy sau khi nàng biết thì sao? Sẽ làm thế nào?
Hắn thật sự không thể tưởng tượng được tiểu cô nương khi còn bé xước ra liền kêu đau kia biết được mình không còn sống lâu sau cùng đợi chờ cái chết.
Bi thương quá mức, cho dù là hắn cũng không dám gợi đến.
Nhưng đợi đến khi hắn thật sự gặp được Lý Kỳ Thù rồi, Lữ Yên Hàn phát hiện ra nàng tất cả như thường, thậm chí còn có mấy phần tinh thần hơn bình thường lúc này mới yên lòng hơn một chút.
Lý Kỳ Thù cho người bên cạnh lui ra, Lữ Yên Hàn thấy thế cũng bảo Ưng Quý ở bên ngoài canh chừng.
Hắn đặt hộp cơm xuống, nói một tiếng: "Công chúa có khỏe?"
Lý Kỳ Thù mím môi cười: "Có gì mà không tốt? Dù sao cũng không phải chưa từng...." Đột nhiên phản ứng lại mình lỡ miệng, Lý Kỳ Thù im lặng, sau đó sửa lời nói: "Dù sao đời người đều là sinh lão bệnh tử, chẳng qua chỉ là chết sớm một chút mà thôi. Thế tử gia không cần lo lắng quá nhiều."
Tuy rằng lúc ấy Lý Kỳ Thù đã kịp thời xoay chuyển, nhưng Lữ Yên Hàn vẫn nghe được chút đầu mối.
Dù sao cũng không phải chưa? Là cũng không phải chưa từng chết sao?
Lữ Yên Hàn bưng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, trong mắt như hồ sâu, chôn dấu ngờ vực của chính mình, các loại hành động khác đời trước của Lý Kỳ Thù trước đó như đang đồng thời hiện lên, còn có bi thương và bất lực của nàng sau khi đào hôn, tất cả đều xoay quanh đầu Lữ Yên Hàn.
Theo lý mà nói nửa năm sau khi thành hôn là những ngày vui vẻ nhất của Công chúa, đời trước mình cũng là vì chuyện này mà từ từ giảm bớt sự quan tâm tới Lý Kỳ Thù, hơn nữa nóng lòng dùng công vụ để làm mình quên đi phiền muộn, không còn thời thời khắc khắc biết được động tĩnh thường ngày của Công chúa nữa.
Nhưng lần này sau khi hắn trở lại, Công chúa lại xác thực không giống lúc trước.
Khi Lữ Yên Hàn suy nghĩ mặt mày đều lộ ra vẻ lạnh lùng, Lý Kỳ Thù ở bên cạnh vừa mở hộp cơm Lữ Yên Hàn mang đến chuẩn bị gọi hắn cũng thử một chút đột nhiên nhìn thấy hắn như vậy cũng không muốn làm phiền, ngay cả tay cầm điểm tâm cũng nhẹ hơn chút.
Lữ Yên Hàn thấy động tác của Lý Kỳ Thù, giúp nàng lấy điểm tâm ra: "Công chúa lần này tìm thần có chuyện gì?"
Lý Kỳ Thù hít sâu một hơi, trên mặt không lộ ra khác thường: "Cũng không phải là đại sự gì, chỉ là nghe nói Thế tử đang tra chuyện ta bị trúng độc, muốn tìm người tâm sự."
Có thể thản nhiên trò chuyện với người khác về sự sống chết của mình, như là đàm luận chuyện của người khác như vậy, sự cứng cỏi của Lý Kỳ Thù có thể tưởng tượng được.
"Đúng vậy, nhưng Công chúa không cần lo lắng, việc này cứ giao cho thần đi, Công chúa nếm thử bánh táo này trước." Lữ Yên Hàn gắp một miếng bánh táo ngọt mà không ngấy vào chén của Lý Kỳ Thù.
"Đa tạ Thế tử, ta biết Thế tử muốn giải quyết việc này xong mới nói cho ta biết. Nhưng này dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng của ta, ta không thể hoàn toàn giao phó lại cho Thế tử làm."
Sau đó Lý Kỳ Thù thả lỏng âm thanh mấy phần: "Hơn nữa, Thế tử gia không nên quên, ta là Công chúa duy nhất của Ly Triều, tuy nói không dũng mãnh thiện chiến bằng Thế tử, hay võ nghệ cao cường như Thế tử, nhưng ta cũng là Công chúa, ít nhất ta có tiền tài, giao thiệp để góp sức mọn cho chuyện này, dù sao đây cũng chính là tính mạng của ta, nói gì ta cũng sẽ không cứ như vậy mà buông tay."
-- Đây chính là tính mạng của ta, nói gì ta cũng sẽ không cứ như vậy mà buông tay.
Câu nói này gợn lên dòng sóng lớn trong lòng Lữ Yên Hàn.
Hắn im lặng một lúc, không nói gì. Tay còn nắm đũa, tinh thần lại nghĩ đi nơi khác.
Công chúa nói không hề sai chút nào, tư vị tính mạng của mình bị người khác nắm trong tay xác thực không dễ chịu.
Nhưng nếu tham gia vào đó, tất cả những đau khổ phải chịu đựng càng thêm khó nhịn, giống như là mấy người mắc bệnh nan y kia, người nhà càng muốn gạt hắn, cho rằng đa số mọi người đều không cứng cỏi như vậy, nếu là nói cho hắn, sợ là sau đó sẽ vì áp lực trong lòng, bệnh tình của hắn sẽ càng thêm nặng.
Sau đó Lữ Yên Hàn mỉm cười, nụ cười này mang theo tia thoải mái: "Là thần xem nhẹ Công chúa rồi." Hắn đúng là đã quên, tiểu cô nương sợ đau khi còn bé cho dù bị ngã nhiều lần hơn nữa, đau hơn nữa, cũng sẽ không từ bỏ việc muốn tự mình leo lên cây lấy diều.
Nàng đã nói chỉ có như vậy, diều này mới thật sự vì nàng mà bay.
Mà bây giờ, cũng cần bản thân nàng phải tranh thủ.
Từ nhỏ trên người Lý Kỳ Thù đã có ngạo khí, cho dù sau này khi lớn lên bên ngoài dịu dàng như nước, nhưng từ trong xương cốt vẫn cứng cỏi cao ngạo như cũ. Dù cho đến bây giờ, cũng không từng mất đi.
Lữ