Minh Nguyệt Trà phường, giờ Tỵ.
Trên phố xá nhộn nhịp, trong phòng trà cảm giác mát mẻ từng đợt.
"Đa tạ lời mời của Công chúa, Lữ mỗ cảm thấy biết ơn vô cùng."
"Lữ Thế tử cũng không cần khách khí, thôi, ta gọi huynh là Lữ huynh đi, huynh không để ý chứ?" Lý Kỳ Thù giương đôi mắt hạnh to nhìn về phía Lữ Yên Hàn.
Trước đây Lữ Yên Hàn cũng đã từng nói nàng không cần xưng hô với mình xa cách như vậy, nhưng Lý Kỳ Thù cảm thấy hai người không thân thiết lắm, gọi như vậy, rốt cuộc cũng có chút kỳ quái, nhưng bây giờ hai người chung sống đã lâu, nàng cảm thấy, như vậy cũng không sao rồi.
Người mà, đến cùng vẫn nên sống tùy ý một chút, không cần phải để ý đến mấy cái quanh co lòng vòng kia? Sau khi Lý Kỳ Thù nghĩ thông suốt liền bộc lộ bản tính.
"Đương nhiên, ta lớn tuổi hơn Công chúa." Lữ Yên hàn cúi đầu rót hai chén trà, một chén đưa cho Lý Kỳ Thù, một chén cho mình, trong mắt là ý cười khó có thể che được.
Lý Kỳ Thù che miệng cười một tiếng: "Ta đã gọi huynh là Lữ huynh rồi, sao huynh vẫn còn gọi ta là Công chúa."
"Này..." Lữ Yên Hàn sững sờ một hồi, câu kế tiếp sao cũng không mở miệng được.
"Gọi ta là Kỳ Thù đi, dù sao ta cũng nhỏ hơn huynh, như vậy cũng là đương nhiên."
"Được, Kỳ Thù muội muội." Trong đôi mắt lạnh nhạt của Lữ Yên Hàn lộ ra xuân thủy ngây ngất, nhìn về phía Lý Kỳ Thù đang cúi đầu thưởng thức trà.
Lý Kỳ Thù đặt chén trà xuống, trên mặt là hài lòng sau khi phẩm trà xong: "Trà nơi này cũng không tệ, nghe nói ông chủ khá thích trà, bởi vậy mới mở trà phường này."
Lữ Yên Hàn gật gật đầu: "Quả thật như vậy." Nghĩ đến người trong lời nói chính là mình, không khỏi có chút xấu hổ.
Đại khái là trước mặt người mình thích, Lữ Yên Hàn vĩnh viễn không làm ra vẻ được gió mưa bất động.
Sau đó Lý Kỳ Thù lại thu lại vẻ mặt, lấy ra một xấp giấy, trên mặt đều là những thứ gần đây nàng sai người tra được.
"Vậy thì nói chính sự đi, cũng đa phần nhờ Lữ huynh giúp đỡ, vì thế ta cảm kích vô cùng, nếu sau này có chỗ nào cần giúp đỡ, xin cứ việc nói không cần ngượng ngùng," Sau đó lại vừa cười: "Đương nhiên, lấy thân phận của Lữ huynh ngược lại ta cũng không giúp đỡ được gì, thế nhưng.... Nếu huynh có nữ tử mình thích, ta cũng có thể tạo được cơ hội."
Lữ Yên Hàn khẽ đáp lời: "Ừ."
Nữ tử ta thích, đang ở trước mặt.
Đáng tiếc Công chúa còn chưa thông suốt vẫn chưa phát hiện.
Sau đó hắn lại lật xem những gì Lý Kỳ Thù tra được, giống tám chín phần hắn tra được, thậm chí nàng đã biết được người hạ độc mình là ai, dù sao động tĩnh ngày ấy của Vương Ngô Đồng cũng không tính là nhỏ, ngoài ra, một đầu mối khác hấp dẫn sự chú ý của Lữ Yên Hàn. Đó là liên quan đến địa lao Phượng Dương Các này.
"Muội nói là, trong cung có người từng nhìn thấy có một bóng đen trong hoa viên nhảy về phía đông bắc?"
"Đúng vậy, ngày đó không phải Mai Lan ngất một cách kỳ lạ sao? Nhưng sau đó ta trở về cũng không tra được cái gì, vẫn là mấy ngày trước khi đi Đông cung, trong cung nghe thấy một tiểu cung nữ nói về cái này, lén lút sai người dò hỏi mới biết."
Lữ Yên Hàn không phải không nghĩ đến phái người vào trong cung tìm kiếm việc này, thế nhưng, hắn là ngoại thần, nhỡ đâu bị thánh thượng phát hiện, bị kiêng kỵ, đến lúc đó không chỉ là hắn, kể cả toàn bộ Lữ gia cũng là vạn kiếp bất phục.
Hắn không muốn dựa vào Lữ gia, cũng không muốn vì chuyện này mà kéo Lữ gia xuống nước, mặc dù hắn hận kế mẫu và phụ thân kia của hắn, nhưng trong Lữ gia nhiều người như vậy, bọn họ là vô tội, bởi vậy, hắn không làm, chỉ dựa vào năng lực của mình điều tra bên ngoài.
"Vậy tiểu cung nữ nói thế nào?"
"Nàng nói yến tiệc ngày ấy, nàng nhìn thấy có một bóng đen đột nhiên tháo chạy không thấy, còn tưởng rằng mèo hay chim gì đấy, cùng khớp thời gian, địa điểm Mai Lan té xỉu. Bởi vậy ta nghi ngờ..."
Hai người ngồi đối diện với nhau trước bàn dài, giờ khắc này nghi ngờ trong lòng hai người giống nhau như đúc, bởi vậy bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng không có tia mờ ám.... Bởi vì... sự nghi ngờ phía sau thật sự làm người... kinh sợ.
Vì sao phải giam cầm Mạc Tầm, còn nói muốn cứu người?
Lại là... Phải cứu ai?
Lữ Yên Hàn thu hồi tầm mắt, có một chút đoán ra được manh mối: "Phía Tây Nam thuộc phần xa xôi của cung, đều là nơi ở của phi tần, hơn nữa thủ vệ nghiêm mật, bởi vậy, người kia nếu là chạy, không thể tìm nơi này, càng có thể là... Chủ nhân của hắn là ở nơi đó."
Lý Kỳ Thù im lặng trong nháy mắt, sau đó gật đầu. Lữ Yên Hàn làm cho nàng nhớ đến những chuyện dơ bẩn trước kia nàng nhìn thấy, sau đó lại khẽ cười một tiếng.
Nàng sợ cái gì? Bây giờ nàng đã lớn rồi, dù sao cũng sống không được mấy năm, nếu người kia giống bên trong cung, vậy thì, nàng sẽ bắt nó ra!
Đánh cược tính mạng cũng phải bắt được nó!
Đại khái là có người bầu bạn bên cạnh, lá gan cũng lớn hơn rồi. Lý Kỳ Thù không khỏi nghĩ đến.
Nàng lúc này, hoàn toàn không nghĩ chuyện này với chuyện nàng trúng độc tình có liên quan.
Sau đó Lữ Yên Hàn lại nghĩ đến manh mối đứt đoạn của hắn, vậy có khả năng nam nhân đưa độc cho Vương Ngô Đồng, người bỗng nhiên rời đi không có tung tích, rốt cuộc có bản lĩnh cỡ nào, có thể có được thuốc độc như vậy lại chỉ đưa cho Vương Ngô Đồng, sau đó có thể trong Trường An thần không biết quỷ không hay mà đến, lại thần không biết quỷ không hay mà đi?
Chuyện Lý Kỳ Thù tra được và chuyện Lữ Yên Hàn tra được đều phản ánh một sự thật.
Đó chính là, người này nhất định có bối cảnh thâm hậu, mà tại thành Trường An này, từ rất sớm đã bày một tấm lưới dày đặc, giống như không muốn bất cứ người nào thoát khỏi nó.
Sau đó Lữ Yên Hàn lại nói đến việc mình điều tra độc dược này từ đâu đến cho Lý Kỳ Thù, đại khái chẳng qua là ai quen biết với hắn, đi qua nơi nào.
Người này đến kinh kỳ lạ, làm người linh hoạt, như là rất quen thuộc với thành Trường An, đối với những công tử bột kia nắm rất rõ, cái này cũng là tại sao hắn có thể nhanh chóng từ một công tử ngoại lai hòa nhập vào với đám công tử thế gia như vậy.
Mà hắn khéo léo, nhìn bộ dáng quan hệ với ai cũng không tệ, nhưng lại không có người đi đến nhà hắn, biết được cha mẹ hắn là người nào, đại khái chẳng qua chỉ là giao tình rượu thịt.
Hơn nữa hắn có mục tiêu mà đến, đợi sau khi giao được độc kia vào tay Vương Ngô Đồng cũng không còn xuất hiện.
Nghe đến đó, Lý Kỳ Thù hỏi một câu: "Vương Ngô Đồng ở trong tay huynh?
Thật ra nàng cũng không phái người đi điều tra chuyện của chính mình, nói chung nàng thuận theo số mệnh thôi.
Nhưng không nghĩ đến Lữ Yên Hàn lại vì mình mà làm đến mức này.
Chưa đợi Lữ Yên Hàn trả lời, Lý Kỳ Thù lại nói: "Đa tạ." Trong tiếng nói còn có thể nghe thấy sự run run rõ ràng.
Lữ Yên Hàn nghe vậy hoảng hồn, không biết vì sao Lý Kỳ Thù như vậy: "Kỳ Thù, muội --- sao vậy?" Hai tay hắn nắm chặt, sau đó rốt cuộc đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Kỳ Thù: "Không cần đau lòng, ta ở đây."
Mấy chữ "Ta ở đây", không biết là có bao nhiêu tình cảm, mấy ngày chờ đợi, chỉ vì một câu: Ta ở đây.
Lý Kỳ Thù không biết tại sao, cũng không bài xích sự tiếp xúc của Lữ Yên Hàn: "Không có gì, đại khái là, rất nhiều năm không có ai như vậy vì ta rồi." Vì ta, làm rất nhiều chuyện, chính nàng vẫn còn đang mông lung, mà nàng nên biết từ sớm.
Sớm nên biết người trước mặt này, vì mình mà bôn ba lâu như vậy.
"Cảm tạ Lữ huynh." Lý Kỳ Thù nở nụ cười, giống như đóa hoa lê diễm lệ, sau phong sương của ngày tuyết lạnh nở ra tư thái xinh đẹp.
Nàng cũng càng thêm quyết tâm phải tra ra chuyện trong cung, từ trước đến giờ nhiều năm như vậy nàng chưa từng nhảy qua vực sâu, nhưng lúc này, bởi vì có người ở bên cạnh che chở mà có can đảm vượt qua.
Lần này, cho dù là vì người bạn Lữ Yên Hàn, cũng phải thử một lần, đối diện với những xấu xa.
"Ta nghĩ, muốn gặp nàng một chút, có thể chứ?" Lý Kỳ Thù lau nước mắt nơi khóe mắt, cười nói với Lữ Yên Hàn.
Ngừng hồi lâu, Lữ Yên Hàn mới đồng ý. Thật ra hắn không muốn để nàng gặp Vương Ngô Đồng, mụ điên kia bây giờ ngoại trừ lời nói điên cuồng trong miệng, không còn sót lại cái gì, để cho Kỳ Thù gặp lại chỉ làm dơ mắt nàng.
Nhưng nhìn ý cười nén nước mắt của Lý Kỳ Thù, rồi lại có chút không đành lòng, lúc này mới đáp một tiếng: "Được."
Trước khi đi chuẩn bị tính tiền, chưởng quỹ Minh Nguyệt trà phường đích thân đến phòng trà của bọn họ, khẽ đối mắt với Lữ Yên Hàn liền rời khỏi, sau đó quay về phía Lý Kỳ Thù nói rằng: "Hôm nay trà phường chọn người may mắn được miễn phí tiền trà, hy vọng quý nhân có thể quay bàn tròn này để tham gia."
Nước mắt trong mắt Lý Kỳ Thù tan biến, nhìn chưởng quỹ đích thân đến, liền chìa tay khều cái kim chỉ nam trên khay gỗ hình tròn, phía dưới nó được chia làm năm ô cánh quạt bị gỗ che mất.
Đợi kim chỉ nam dừng lại một chút, chưởng quỹ cẩn thận từng li từng tí mà lấy một ô cánh quạt nhỏ ra, sau đó trên mặt mang theo ý cười: "Quý nhân hôm nay được miễn phí, còn có cái này cũng là quà tặng của quý nhân, đây là tràn hương xuân tốt nhất của quán." Người hầu trà ở bên cạnh dâng lên một cái hộp nhỏ.
"Nha? Vậy thì cảm ơn trưởng quỹ rồi." Lý Kỳ Thù không nghĩ tới vận may của mình tốt như vậy, mỉm cười nhìn về phía Lữ Yên Hàn.
Lữ Yên Hàn cũng khẽ vuốt cằm: "Nếu là chưởng quỹ phường trà tự mình đưa đến, vậy thì nhận lấy đi."
Thế là Lý Kỳ Thù cũng không rối rắm nữa: "Vậy ta đành nhận lấy, đa tạ chưởng quỹ, có điều nhận cái này rồi, tiền trà ta vẫn phải thanh toán." Nàng còn đang nghĩ bản thân mình lại may mắn như vậy, lắc lắc đầu cười, sau đó dặn dò Mai Lan ngoài cửa vẫn thanh toán tiền trà, trà hương xuân này là trà ngon nhất của