Đường xá xa xôi, nhưng dọc đường không cần che giấu tung tích giống như lúc trước, cũng tiết kiệm được thời gian.
Chờ đến lúc tới gần Trường An thì đã là nửa đêm cuối thu, người đi đường bọc lấy quần áo dày cộm, dưới cảnh thu đìu hiu là sự vui sướng vì mùa màng bội thu, ngoại trừ nhà nát cửa tan do lũ lụt thiên tai thì lại là một năm thu hoạch tốt, ngay cả việc làm ăn của khách trạm mà bọn họ dừng lại nghỉ ngơi lúc nửa đường hình như cũng đặc biệt náo nhiệt hơn một chút.
“Ngươi nghe nói chưa?” Người nói chuyện đè nén giọng nói xuống cực thấp.
“Nghe nói cái gì?”
“Vị kia trong cung gần đây say mê đan dược.”
“Đây không phải là thứ sống lâu trăm tuổi sao, say mê thì làm sao.” Người hỏi đối với chuyện này giống như là ngắm hoa trong màn sương.
Trong giọng nói của người nói chuyện mang theo một chút không cam lòng: “Đều là những đạo sĩ kia gạt người! Nơi nào có sống lâu trăm tuổi, năm ngoái chúng ta trấn một tiểu tử trẻ tuổi, vốn dĩ là thân thể khỏe mạnh có thể kéo được một con trâu, sau đó…”
Lý Kỳ Thù đang chuẩn bị đi lên lầu nghỉ ngơi đột nhiên nghe thấy lời này, trái tim giống như đột nhiên ngừng lại, vị kia trong cung? Đó không phải là phụ thân à. Phụ thân say mê đan dược?
Từ khi Lý Kỳ Thù nhớ được đến nay, Lý Thái An trước nay đều thông minh tháo vát, kiên quyết sắc bén, bởi vậy nàng nghe được lời như thế này thì phản ứng đầu tiên chính là, tuyệt đối sẽ không phải là thật. Biện pháp gạt người như thế này phụ thân làm sao lại tin chứ? Cao tổ Hoàng đế vào lúc tuổi trên năm mươi cũng như vậy, nhưng phụ thân, còn lâu mới đến tình trạng như vậy mà.
Lúc Lữ Yên hàn dẫn một đoàn người sau lưng đi vào, hai người kia nhanh chóng ngậm miệng không nói. Một đám người đeo đao, vừa nhìn cũng không phải là người lương thiện gì!
Hắn nhìn Lý Kỳ Thù đứng ngơ ngác trên bậc thang, tiến lên nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lý Kỳ Thù nhếch môi, thật lâu không nói, mãi đến khi vào phòng đóng cửa lại mới nói ra: “Vừa rồi… ta nghe khách nhân phía dưới nói, nói phụ thân say mê đan dược.” Trong mắt nàng tràn đầy sự mê man, cho dù là đời trước vào thời khắc nàng hấp hối, nàng cũng chưa từng nghe qua tin này.
Có điều còn có một loại khả năng, đó chính là phụ thân đã say mê mà mình không biết rõ tình hình thôi. Tin tức mỗi ngày của nàng đều do Dương ma ma và tỳ nữ bên cạnh thông báo, nhưng bọn họ nhiều hơn chính là nói với mình một vài chuyện vui, chưa từng nhắc đến trong cung như thế nào. Thậm chí sau này, ngay cả mẫu thân ma ma cũng chưa từng nhắc đến, chỉ sợ trong lòng mình tăng thêm sầu muộn.
“Lời đồn mà thôi, không thể tin hết, chờ hồi cung rồi nàng tự mình đi xem là biết.” Lữ Yên Hàn nghe vậy thì nghiêm túc nói.
Tuy là nói như vậy, nhưng lời đồn đãi như thế này truyền tới nhất định là có căn cứ, cùng sự thật đoán chừng cũng tám chín phần mười, nhưng Lữ Yên Hàn vẫn không muốn có phán đoán sớm như vậy, chuyện như thế này, vẫn là tự mình nhìn mới tốt.
“Được.” Lý Kỳ Thù nhìn hắn, không suy nghĩ lung tung nữa.
Sau đó nàng lại nâng lên khuôn mặt tươi cười, nói với Lữ Yên Hàn: “Hôm nay cuối cùng cũng không cần châm kim nữa, huynh muốn nói gì sao?”
Vài ngày trước đó vẫn luôn mệt mỏi đi đường, Lý Kỳ Thù lại phải liên tục bị châm kim, cộng thêm hiệu lực của thuốc nên thời gian tỉnh táo của nàng cũng không nhiều, Lữ Yên hàn cũng không nói ra sự việc kia. Lý Kỳ Thù ngược lại ngày ngày nhớ kỹ “sự việc kia”, bởi vậy hôm nay vừa đến khách trạm liền hỏi ra.
Lữ Yên Hàn ra hiệu, hai người đều ngồi xuống. Hắn rót hai chén trà nóng rồi mới chậm rãi mở miệng.
Hơi nóng mịt mờ làm khuôn mặt Lữ Yên Hàn trở nên mơ hồ, Lý Kỳ Thù chỉ nhìn thấy đôi môi hắn mấp máy nói ra một câu: “Kỳ Thù, ta cũng là trọng sinh trở về.”
Cũng? Một câu ngắn ngủi cũng không khiến cho Lý Kỳ Thù xem nhẹ chữ cũng trong đó. Vì sao hắn nói cũng?
Người đối diện cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chú vào Lý Kỳ Thù, không chút hoang mang, ngay cả chén trà trong tay cũng không động thêm nửa phần. Hắn cười, đôi mắt giống như chứa chú chim giương cánh muốn bay, muốn hôn mây cuốn mây bay trên bầu trời. Hắn thu lại tất cả sự sắc sảo, chỉ còn lại lặng im chờ đợi.
“Chuyện này nàng có thể phải tiêu hóa rất lâu,” Lữ Yên Hàn nhìn thấy trạng thái của Lý Kỳ Thù, thần thái trong mắt hắn ảm đạm đi mấy phần, sau đó lại cười nói: “Ta xin lỗi, lâu như vậy mới nói với nàng.”
Hắn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, muốn để lại không cho Lý Kỳ Thù từ từ tiêu hóa, vung áo choàng lên chuẩn bị rời đi.
Người đối diện giống như đột nhiên tỉnh táo lại, đứng dậy từ phía sau ôm lấy Lữ Yên hàn. Mặc dù áo mùa thu của Lý Kỳ Thù dày nhưng vẫn không che giấu được hơi nóng trên người Lữ Yên hàn liên tục truyền tới không ngừng.
“Ừm, ta biết rồi, huynh quay về mặc nhiều hơn một chút.” Sau đó lại vô cùng tự nhiên mà nới lỏng tay, lui về gian phòng.
Lữ Yên Hàn đứng phía trước không nhúc nhích, giống như con rối sau khi chấn kinh thì đứng đó không dám động, hắn đã nghĩ tới rất nhiều loại phản ứng của Lý Kỳ Thù, duy chỉ không nghĩ tới tình cảnh hời hợt liền qua như thế này. Hắn có thể cảm nhận được một đôi tay từ chỗ hông vòng đến trước người mình, bàn tay nhỏ giữ trước người, trở thành một cái khóa nhỏ, vững vàng khóa hắn lại.
Sau khi hai người tách ra, một người đi trên hành lang, một người ngồi trên giường trong phòng vẫn còn đang suy tư xem lời nói vừa rồi là có ý gì.
Vừa rồi Lý Kỳ Thù chẳng qua là phản ứng theo bản năng, chờ đến lúc nàng phát hiện ra mình đang làm gì thì đã ôm người ta rồi, có điều ôm thì ôm thôi, cũng không có gì.
Nàng đột nhiên cười ngây ngô, nguyên nhân mà khi mới bắt đầu trùng hợp gặp nhau trở nên rõ ràng.
Hóa ra, hắn vừa quay về liền đến tìm mình sao, chẳng trách lại chuẩn như vậy, dây leo ngọt ngào trong lòng nàng chậm rãi quấn chặt lấy trái tim, bao trùm nó một cách kín kẽ. Từ trước đến nay nàng không biết, có một người sẽ tốt với mình như vậy. Nàng thậm chí cảm thấy, Lữ Yên Hàn đã thích mình rất lâu rồi.
Nhưng nàng lại đột nhiên nghĩ đến, Lữ Yên Hàn chết như thế nào? Hắn không phải là thần hộ mệnh của Ly Triều sao? Nàng vẫn nhớ rõ ngày đó lúc Lữ Yên Hàn chạy đến hồ Uyên Ương, trên người vẫn chưa rút đi gió sương, nếu như thời gian hắn trở về không chênh lệch với mình lắm, vậy thì có phải là mang ý nghĩa, thời gian hắn chết không chênh lệch với mình lắm? Sau khi nàng chết chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ đến đây, hô hấp của nàng trở nên nặng nề hơn rất nhiều, nàng đột nhiên phát hiện ra, mình dường như cũng không biết một tí gì về chuyện của Lữ Yên Hàn, ký ức của nàng đối với hắn, chỉ giữ lại khi còn bé cùng với sau khi đào hôn, ở giữa có một khoảng không lớn, không ai biết được.
Nàng suy nghĩ thật lâu, mãi đến khi Mai Lan, Trúc Cúc đều thu dọn hành lý xong đi lên gõ cửa, nàng mới hồi phục tinh thần.
Vào lúc bình minh vừa ló dạng, Lý Kỳ Thù trằn trọc tỉnh lại, suy nghĩ sự việc cả một đêm, lúc này nàng nhìn sắc trời đều có chút mê man, mãi đến khi bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc, vẻ mặt nàng mới sáng láng trở lại.
Không biết làm sao bây giờ! Hỏi thôi!
Bên ngoài truyền đến một tiếng cười khẽ: “Thức dậy ăn cơm thôi.”
“Tới… tới ngay!” Đợi ta hỏi huynh, hỏi huynh tất cả chuyện đời trước.
Tiếng cười