“Công chúa hôm nay ngược lại thật là có hứng thú, vậy mà lại đi dạo đến nơi ở cũ của mình?” Người kia không hề che giấu sự hả hê trong lời nói của mình chút nào, nhấn cực mạnh mấy chỗ nơi ở cũ, rõ ràng là đến gây sự.
Đối với người này, Lý Kỳ Thù từ trước đến nay không có sắc mặt tốt, sủng phi của phụ thân, tiến cung chưa tới ba năm liền dựa vào cỗ mị lực và dáng người xinh đẹp kia mà bò lên vị trí sủng phi, còn rất được sủng hạnh, mấy năm nay dù nàng sống ngoài cung cũng không ít lần nghe thấy những chuyện nàng ta được sủng ái.
Cho dù quan hệ với mẫu thân có kém hơn đi nữa thì đó chung quy vẫn là mẫu thân của mình, mà Tạ Quý phi này dù sao cũng là người ngoài, tuy nói lúc trước nàng động lòng trắc ẩn, nhưng người này thật là đáng ghét, khiến cho người ta không sinh nổi lòng lương tiếc.
Lý Kỳ Thù nhìn khuôn mặt như ngọc khắc chạm trổ kia, dáng vẻ hai mươi bốn hai mươi lăm, đuôi mắt nhướng lên, trong sóng mắt lưu chuyển vẻ quyến rũ bộc phát, một đôi mắt hạnh phảng phất như có thể mê hoặc lòng người, khuôn mặt giống như phù dung, dáng người đẫy đà, nhưng nơi nên nhỏ thì vẫn uyển chuyển một nắm như cũ, một thân váy áo màu hạt lựu, dây lưng xanh biếc bên hông, càng lộ vẻ phong tình.
Cũng khó trách phụ thân hàng đêm ở lại trong điện của nàng ta.
Nàng không để ý tới Tạ Quý phi này, xoay người muốn đi. Cùng là quan giai chính nhất phẩm, dựa theo pháp chế thì nàng như vậy cũng không có gì sai. Chẳng qua là người trước mặt này là phi tử của phụ thân nàng mà thôi.
“Công chúa lại không có lễ độ như vậy? Nhìn thấy trưởng bối cũng không lên tiếng chào hỏi?” Một tiếng thét to phía sau đuổi theo.
Cung tỳ bên cạnh Tạ Quý phi đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, tính tình của Quý phi từ lúc tiến cung đã như vậy, những người làm nô tỳ như bọn họ cũng không quản được, dù sao thì chủ tử còn có sự sủng hạnh của Thánh thượng, thịnh sủng ở trên, bây giờ có thể theo đó mà tiêu dao một ngày thì hay một ngày, cần gì phải chọc Quý phi không vui chứ.
Lý Kỳ Thù vẫn không để ý tới nàng ta như cũ, rời đi thẳng thắn dứt khoát, nữ nhân phía sau cắn nát răng ngà, dậm chân, “Hừ” một tiếng rồi cũng rời đi.
Nhưng trong khoảnh khắc xoay người kia nàng ta lại lộ ra vẻ mặt hoàn toàn khác với sự kiêu căng vừa rồi, ẩn nhẫn, hung tàn, thống hận, tất cả đều ở trên một khuôn mặt như hoa. Chưa từng có người nào thấy dáng vẻ Tạ Quý phi như vậy. Lại có lẽ là, người ở trong cung này chưa từng thấy. Sau đó nàng ta lại khôi phục bộ dáng như thường, vẫn là Tạ Quý phi ở trong hậu cung ỷ vào Thánh thượng sủng ái mà ngang ngược đáng yêu, chưa trải sự đời, vô cùng tùy tiện kia.
Đi trên con đường nhỏ do đá cuội lát thành ở trong cung, Lý Kỳ Thù đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nàng tức giận Tạ Quý phi kia làm gì, chẳng qua cũng là nữ nhân đáng thương thôi, vào cung đã tám chín năm mà vẫn không có con nối dõi bên cạnh, chỉ là dung nhan vẫn như cũ, lại ỷ vào sự yêu thương của phụ thân mà ở trong cung này mưu cầu một vị trí.
Nhìn cảnh cũ, bỗng nhiên nàng nhớ lại năm nàng tám tuổi kia.
Mùa đông năm đó rất lạnh, tuyết bay tán loạn khắp nơi như lông ngỗng, rơi xuống chỗ mái hiên góc vàng, nhuộm trắng tất cả trong đình viện.
Ngày đó công chúa tính tình bướng bỉnh kiên quyết muốn chơi đùa bên ngoài, còn bỏ rơi cung nữ thái giám, vụng trộm chạy đến trốn trong rừng mai đắp tuyết, dù sao để bọn họ đi theo thì lại phải bị mama răn dạy mấy thứ như đi ngay ngồi thẳng kia, đến cuối cùng nàng chơi đến cả đôi bàn tay nhỏ đều trở nên đỏ rực, còn quên cả trời đất,
Có lẽ là rừng quá um tùm, nàng một thân y phục trắng như tuyết, lại chỉ có một mình đang một lòng một dạ đắp tuyết, hai cung nữ nói chuyện bên ngoài cũng không nhìn thấy nàng.
“Chủ tử dặn dò chúng ta rải cái này lên trên con đường mà Tạ Mỹ nhân sẽ đi qua, nhưng đừng để lộ chân tướng, dù sao cũng cẩn thận một chút.”
Người nói chuyện hạ thấp giọng nói, cho dù vừa rồi đã sớm tới dò xét xung quanh thì cũng không yên lòng.
Sau khi Lý Kỳ Thù nghe thấy giọng nói, nàng thận trọng tới gần, giống như là bình thường cùng tam đệ chơi bịt mắt trốn tìm.
“Ta biết, chuyện Hoàng hậu dặn dò sao ta dám thờ ơ.”
“Suỵt ---” Người phân phó muốn người trước mắt im lặng, nàng ta nhíu mày, không biết người này rốt cuộc có thể dùng được hay không, lại không cẩn thận như vậy.
“Tỷ tỷ không cần lo ngại, xung quanh đây nửa nén hương trước ta còn tới kiểm tra rồi, ta làm việc thì tỷ yên tâm.” Trong giọng nói lộ ra vẻ nịnh nọt.
Lý Kỳ Thù nhìn người quay về phía mình kia có chút quen mắt, hình như… đã từng thấy trong cung mẫu thân, có lẽ là cung nữ nào đó? Nhưng nhất định không phải là người được trọng dụng gì, nếu không thì nàng sẽ nhớ rõ tên nàng ta.
Chỉ thấy người kia đưa cái túi thêu hình hoa sen nhỏ cho nữ tử ở đối diện, người kia tủm tỉm nhận lấy liền rời đi.
Lý Kỳ Thù tám tuổi mặc một thân áo lông màu xanh lơ vùi phía sau đống tuyết, nàng rất tò mò, cũng mau là dáng người nàng nhỏ nhắn xinh xắn nên mới có thể như vậy, nhưng trong lòng nàng lại như có con kiến nhỏ, ngứa ngáy, nhưng nàng lại biết bọn họ chắc chắn là đang nói thì thầm cái gì đó, không thể để cho người ta quấy rầy, bình thường Dương mama còn dặn dò nàng là dù thế nào cũng không được làm phiền lúc người ta đang nói chuyện.
Sau khi mơ mơ hồ hồ nghe thấy hai chữ “Hoàng hậu” kia, hai cung nữ liền rời đi, để lại Lý Kỳ Thù vẻ mặt mờ mịt đơn thuần đáng yêu trong đống tuyết ở rừng mai.
Nàng cũng không biết, những lời mà ngày đó mơ mơ hồ hồ nghe được lại trở thành một cây gai trong lòng mấy năm nay, nhổ như thế nào cũng không hết, nàng thậm chí còn nghĩ, nếu ngày đó mình không ham chơi như vậy thì tốt bao nhiêu, nếu Dương mama không đi theo bên cạnh mẫu thân thì tốt bao nhiêu, như thế thì nàng sẽ không có cơ hội chạy ra ngoài, mama chắc chắn sẽ răn dạy nàng.
Nhưng rất nhiều chuyện đều không có nếu như.
Ngày hôm sau, trong cung liền xảy ra chuyện, Tạ Mỹ nhân mang thai hai tháng trượt chân mất máu, kết quả một sinh mệnh nhỏ vốn dĩ sẽ xuất hiện trong cung lại mất đi trong mùa đông giá rét tuyết rơi trắng ngần. Trong hậu cung mỗi người nói một kiểu, không ai là không nói nát miệng, còn có không ít người chê cười Tạ Mỹ nhân này bình thường mắt chó coi thường người khác, gặp báo ứng.
Nhưng rất nhiều người không tin chuyện này là ngoài ý muốn, dù sao thì Tạ Mỹ nhân bình thường đối với thân thể mình chăm sóc vô cùng cẩn thận, ngày thường đi một bước đều có ba bốn người ở bên cạnh đỡ, tuyết đó đều phải tỉ mỉ xúc đi thì mới chịu đi, làm sao lại dễ dàng té như vậy chữ?
Tạ Mỹ nhân kia cũng chắc chắn phía sau chuyện này có người giật dây, muốn mưu hại hoàng tử, khi đó Tạ Mỹ nhân đang lúc thịnh sủng, trong cung danh tiếng vô lượng, quả thật là rất nhiều người thấy chướng mắt, đồng thời tính tình nàng ta khoa trương, trước giờ đều không che giấu sự sủng ái của Thánh thượng, bởi vậy bình thường kết thù cũng không ít.
Nhưng người thật sự kết thù với nàng ta, có ý định hại người lại có bao nhiêu đâu? Dù sao thì mặc dù con người nàng ta tính tình hơi xấu, bình thường có nhiều va chạm với phi tử khác nhưng phần lớn là vài chuyện nhỏ, hơn nữa người người đều biết nàng ta được Thánh thượng xem trọng, cũng không muốn mất thời gian chỗ Thánh thượng liền vào trong điện ngồi một chút, *
Lý Kỳ Thù chỉ nhớ rõ, hai tháng đó mình cũng “thất sủng” giống như những phi tử kia, có lẽ là ví von như vậy cũng không thỏa đáng, nhưng lúc đó nàng chính là nghĩ như vậy. Phụ thân thật sự quá bận rộn, bề bộn quốc sự, bận bịu chăm sóc Tạ Mỹ nhân, ngay cả hoa mai trong rừng mai đã nở đầy đầu cành, diễm lệ yêu kiều, chờ người đến hái cũng không cùng nàng đến một lần nữa.
Lúc Lý Kỳ Thù vừa bắt đầu nghe thấy tiểu cung nữ ở trong phòng nói tin tức này, nàng chỉ cảm thấy thật sự là đáng tiếc, nhưng khi nàng tám tuổi đột nhiên nhớ tới lời lúc trước mơ hồ nghe thấy trong rừng mai, nàng vốn ngồi trên giường đột nhiên mất đi khí