Thông tin truyện Nốt Ruồi Bên Má

Nốt Ruồi Bên Má

Thể loại:

Đam Mỹ

Lượt xem:

99

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 18458 lượt

REVIEW TRUYỆN NỐT RUỒI BÊN MÁ

 

Tác giả: Đồng Đồng Đồng Tử 
Thể loại: Bá đạo tàn tật công, ngây thơ thuần phác thụ, nam phẫn nữ, dân quốc, HE.
Độ dài: 30 chương + PN
Tình trạng: Hoàn edit

____

“Hứa Trùy Nhi là một đứa nhóc từ trên núi xuống, cha đã mất nên cậu phải bán mình chôn cha. Cậu tầm mười tám, mười chín tuổi, có lẽ là do lâu ngày không được ăn muối cho nên da dẻ nhẵn nhụi, sắc mặt trắng nhợt, trên gò má hao gầy có một nốt ruồi nho nhỏ.”

“Cậu gả cho cậu cả nhà họ Ngụy, một kẻ bại liệt toàn thân, nghe nói là từ cằm tới đầu ngón chân không thể động đậy chút nào. Hứa Trùy Nhi thầm nghĩ, con người này sao có thể sống đây.”

Hứa Trùy Nhi là một đứa trẻ nghèo túng, cha mất không có tiền chôn, lại sống tít trên núi, nói thẳng ra là một đứa bé quê mùa ngây ngô, không biết phải làm sao mới có tiền táng cha. Bần cùng hết cách, Hứa Trùy Nhi đành đóng giả làm con gái, cuối cùng được nhà họ Ngụy mua về để gả cho cậu Cả họ Ngụy - Ngụy Đức Vĩnh.

Tính ra được làm dâu nhà họ Ngụy, còn là vợ cậu Cả, ai cũng nên vui mừng mới phải. Thế nhưng Ngụy Đức Vĩnh trước kia gặp tai nạn, bị liệt nửa người, không thể di chuyển, nhà họ Ngụy dù có giàu hơn nữa, thì lấy một kẻ bại liệt cũng là mang thêm một gánh nặng vào người rồi. Ấy là lí do mà hai cô vợ trước của cậu Cả, người thì bỏ đi, người thì tư thông với người hầu. Hứa Trùy Nhi biết chuyện, cảm thấy cậu Cả thật đáng thương.

Sau khi vào cửa, Hứa Trùy Nhi mới biết cậu Cả đáng thương thế nào. Trước kia khi anh chưa bị liệt, là một người đàn ông hào hoa phong nhã, người tình trong mộng của biết bao người, ở trong nhà họ Ngụy cũng rất có tiếng nói; thế nhưng khi lâm vào khốn cảnh, tất cả đều xa lánh anh. Anh lại kiêu ngạo quật cường, không tranh biện lấy một câu, bao nhiêu tủi nhục đều tự mình ôm hết. Chính vì thế, Hứa Trùy Nhi đau lòng vô cùng.

“Sao lại thế này…” Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, cùng cậu Cả bốn mắt nhìn nhau, đây là con người, một con người đang sống sờ sờ, người nhà của anh sao lại có thể để cho anh trở thành thế này.

“Buổi tối không có ai đến trông nom Cậu sao? Cậu trở mình, đi tiểu cũng không ai chăm sao?” Cậu tức giận, đôi mắt ươn ướt, thuần khiết xuất phát từ nội tâm thương hại một người bại liệt, cậu dậm chân, đứng lên, “Bọn họ mặc kệ cậu thì để em chăm!”

Khi ấy họ mới chỉ vừa gặp nhau, chưa hẳn quen thân, thế nhưng Hứa Trùy Nhi đã thốt ra lời nói mà trước đây chưa ai dám nói với Ngụy Đức Vĩnh “Bọn họ mặc kệ cậu thì để em chăm!” Lời nói này, hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng thiện lương và chân thành của cậu, không phải vì muốn vinh hoa phú quý hay tình yêu của Ngụy Đức Vĩnh.

Thế nhưng sau đó, sau đó, cùng với sự ngây ngô và yêu thương của Hứa Trùy Nhi, Ngụy Đức Vĩnh can tâm tình nguyện lấy ra tâm can của mình trao cho cậu.

Ngụy Đức Vĩnh chưa từng nghĩ mình sẽ cưới được một cô vợ kì lạ như Hứa Trùy Nhi.

Nha đầu này nhà quê, ngốc nghếch, ngực không có, mông cũng không, có vẻ như còn chưa dậy thì, khác xa những cô nương trước đây nhào vào lồng ngực anh. Thế nhưng cũng chính nha đầu này là người đầu tiên kiên nhẫn chăm sóc anh, không ngại khó ngại khổ, không lấy ánh mắt kể cả khi nhìn một người tàn tật như anh. Ngụy Đức Vĩnh cảm thấy, mình cưới được không chỉ là một cô vợ kì lạ, mà là lấy được một trân bảo quý giá.

Trước Hứa Trùy Nhi, sẽ không có ai quan tâm rằng anh không thích ăn món bánh trứng mà nhà bếp lúc nào cũng đưa tới. Trước Hứa Trùy Nhi, không có ai giữa đêm quan tâm anh bị nóng, bị chảy mồ hôi mà giúp anh thay áo. Trước Hứa Trùy Nhi, chưa có ai giúp anh làm vệ sinh cá nhân tận tình như vậy. Trước Hứa Trùy Nhi, cũng không ai kiên quyết với việc giúp anh vận động tay chân để có thể đi lại một lần nữa như thế.

Ngụy Đức Vĩnh bị liệt, nhưng không phải liệt vĩnh viễn. Hứa Trùy Nhi tin tưởng nếu như vận động mỗi ngày, anh sẽ đi lại được. Và đúng là Ngụy Đức Vĩnh đã khỏi bệnh.

Nhưng sau đó anh còn mắc bệnh nặng hơn.

Đó là yêu Hứa Trùy Nhi.

Dù Hứa Trùy Nhi là một nha đầu không mông không ngực, còn có vẻ chưa dậy thì, Ngụy Đức Vĩnh vẫn yêu Hứa Trùy Nhi vô cùng.

Chỉ là anh không ngờ, Hứa Trùy Nhi là nam nhân… :v

__

“Nốt ruồi bên má” là một câu chuyện nhẹ nhàng, ấm áp. Mình thích cách Hứa Trùy Nhi quan tâm và chăm sóc Ngụy Đức Vĩnh, cũng thích Hứa Trùy Nhi bất bình thay cho anh vì bị mọi người bỏ bê. Hứa Trùy Nhi vốn sống ở trên núi, ngô nghê lắm, chỉ biết cần phải yêu thương mọi người thôi chứ không có động cơ xấu xa gì hết.

Ngay chuyện giường chiếu cũng chẳng biết, bị mẹ chồng mắng là “coi cậu Cả như ngựa mà cưỡi” còn tưởng mẹ chồng nói cậu đè anh ra cưỡi nhong nhong nhong như mấy đứa bé ba tuổi thật nên ấm ức vô cùng; mà thực ra mẹ chồng đang nói tới tư thế “cưỡi” lúc giường chiếu đó chứ. =]]

Ngụy Đức Vĩnh, đọc thì thấy anh đúng là rất đáng thương, còn bất lực nữa. Thật không tưởng tượng nổi trước khi Hứa Trùy Nhi tới anh đã phải sống như thế nào. T__T Cái gì cũng không làm được, phải trông vào kẻ khác; mà đám người hầu cũng cứ xì xào bàn tán. Có lẽ đó chính là lí do mà Ngụy Đức Vĩnh vào đêm tân hôn không hé nửa lời với Hứa Trùy Nhi dù lớp quần áo trên người khiến anh nóng muốn chết. T__T Chắc anh nghĩ nếu nhờ Hứa Trùy Nhi cởi bớt ra cho mình thì sẽ bị coi thường đó mà. T___T Đọc vừa thương anh vừa tức thay anh luôn ấy, bảo sao Hứa Trùy Nhi muốn chăm sóc anh đến thế.

Chuyện Hứa Trùy Nhi là con trai sau rồi Ngụy Đức Vĩnh cũng phát hiện ra, nhưng không có màn đuổi đánh máu chó gì đâu nghen, vì anh thương Hứa Trùy Nhi nhiều quá rồi mà. :v Nhìn chung “Nốt ruồi bên má” không có biến cố gì lớn, ngoại trừ biến cố nhà họ Ngụy bị cướp còn Hứa Trùy Nhi bị bọn thổ phỉ bắt đi thôi à.

Nói chung là, đọc khá nhẹ nhàng đáng yêu, không thể nói là xuất sắc nhưng cũng rất ổn đấy ạ, thích hợp với những bạn muốn đọc truyện nam phẫn nữ mà không máu chó nè. ^^ 


Bình luận truyện