- Anh có sao không?
Minh Hạ đi tới dìu Đàm Sinh đứng dậy, anh ta lúc này vẫn còn ngạc nhiên tột độ, không biết có phải vì bị bọn họ dọa hay không mà đột nhiên hỏi cô một câu rất ngu ngốc.
- Mấy người là cảnh sát sao?
Ừm, chuyện cảnh sát hay ngụy trang thành dân thường để theo dõi tội phạm đã trở thành một chuyện cực kỳ bình thường ở nơi này.
Minh Hạ lập tức phủ nhận.
- Không phải, chúng tôi chỉ là người qua đường thôi.
Cảnh sát sẽ không muốn làm đồng nghiệp với bọn họ đâu.
- Cảm ơn cô.
- Không có gì.
Minh Hạ nửa muốn đưa gói bưu phẩm kia cho Đàm Sinh để bản thân tránh gặp phải rắc rối không đáng có, nhưng nhớ lại tình huống vừa rồi cô lại thôi.
Bản thân cô còn có võ phòng thân nhưng Đàm Sinh không có, bây giờ cô đưa cho anh ta chính là gián tiếp hại người đấy.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Minh Hạ bảo người đưa anh ta về, thuận tiện cho hai người ở đó trông chừng anh ta, đề phòng lại có người tới tìm anh ta gây khó dễ lần nữa.
- Vâng, mợ chủ.
Đường Thắng, người đàn ông đứng đầu nhóm người kia gật đầu.
Sau đó lại cẩn thận hỏi cô.
- Mợ chủ, để tôi đưa cô về nhé?
- Ừm.
Chạy xe cả một ngày cũng mệt, có người đưa về còn gì bằng.
Nhưng sau đó cô hối hận rồi, bởi vì Đường Thắng không đưa cô lên xe của anh ta mà đưa lên xe của ông chủ nhà anh ta.
- Hi, anh đến đây từ khi nào vậy?
Minh Hạ lúng túng chào một câu, trong lòng cầu mong hắn vừa đến, cầu mong hắn đừng nhìn thấy mấy trò hề của cô.
Nhưng đời vốn không như mơ, càng không chiều theo ý mình, Hoàng Đông rất bình thản tường thuật lại mọi chuyện.
- Anh tới từ lúc em lấy đá ném gãy tay một trong ba tên kia, còn cả chuyện em giả vờ ngã để dụ người của anh ra nữa.
Minh Hạ:...!
Mặc dù nhục lắm rồi nhưng cô vẫn phải đính chính lại.
- Chưa gãy, chỉ là tạm thời không cử động được thôi.
Vế sau hoàn toàn bị cô phớt lờ, coi như không nghe thấy.
Hoàng Đông hiếm khi thấy cô lúng túng như vậy, khoé môi vô thức cong lên, để lộ nụ cười đẹp đẽ.
Minh Hạ nhìn đến ngây người, tim cũng đập liên hồi.
Mạc Hoàng Đông bình thường toàn trưng ra khuôn mặt lạnh, từ lúc gặp nhau đến giờ đây là lần đầu tiên cô thấy hắn cười, dù khoé môi chỉ hơi cong lên thôi nhưng hắn thật sự đã cười.
Không ngờ người này bình thường trông lạnh lùng đáng sợ như vậy mà khi cười lên lại có vẻ hiền lành như anh trai nhà bên.
Đẹp trai quá đi mất!
Bị cô nhìn chằm chằm, Hoàng Đông có chút mất tự nhiên chuyển chủ đề.
- Em quen người kia à?
- Không.
Minh Hạ ngừng một lúc, sau đó cô kể những chuyện mình đã nghe được cho hắn nghe.
- Tôi sợ mấy người kia giở trò nên đi theo anh ta phòng hờ chuyện bất trắc, kết quả anh ta thật sự bị tấn công.
Hoàng Đông nghe cô chủ động đi theo mấy người này, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, hắn lập tức nhắc nhở cô.
- Lần sau đi đâu phải gọi báo anh trước, đợi người của anh đến rồi mới được đi biết chưa?
Hôm nay chỉ là ba tên, ngày mai là sáu tên rồi ngày kia là mười hai tên thì sao?
Cô dù có giỏi hơn nữa cũng đâu thể lúc nào cũng tự bảo vệ mình chu toàn được.
Hoàng Đông cực kỳ không thích cái tính cách này của cô.
Hắn sợ có ngày mình tổn thọ vì cô mất.
Minh Hạ biết hắn lo lắng cho mình, cô lập tức giải thích.
- Em biết anh cho người đi theo bảo vệ em nên em mới dám đi mà.
Giải thích xong lại bắt đầu hứa hẹn.
- Sau này em đi đâu cũng sẽ báo cho anh một tiếng trước.
Hoàng Đông muốn nhắc cô nhưng sợ mình càm ràm nhiều sẽ khiến cô cảm thấy mình phiền phức nên chuyển sang chủ đề khác.
- Hôm nay công việc thế nào?
- Cũng bình thường.
Khả năng thích nghi của em vốn rất tốt mà!
Đây có thể coi là ưu điểm lớn nhất của cô và cô rất tự hào về điểm này.
Nhưng nhìn cô phơi nắng phơi mưa chạy khắp nơi thế này Hoàng Đông vẫn cảm thấy rất xót, hắn thử thăm dò.
- Có muốn đổi công việc khác không?
Ví như ở nhà làm mợ út nhà họ Mạc chẳng hạn.
Rất nhàn, lương cũng rất cao.
Minh Hạ trả lời mà không cần nghĩ ngợi.
- Không cần.
- Vậy cũng được.
Mạc Hoàng Đông cũng không ép cô, nghe cô nói vậy thì thôi.
Hai người sau đó cũng không giao lưu gì nữa, chỉ đến khi thấy anh rẽ vào một nhà hàng cô mới quay sang hỏi hắn.
- Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?
Đang yên đang lành ra ngoài ăn làm gì?
- Không có, muốn đổi khẩu vị một hôm thôi.
Ở nhà có khách không mời mà đến, hắn không muốn làm hỏng một ngày vui vẻ của mình và cô.
- Ồ.
Minh Hạ rất biết quan sát sắc mặt người khác, thấy hắn không muốn nhắc đến chuyện này nên không hỏi.
...!
Hoàng Đông lựa chọn một nhà hàng khá nổi ở trung tâm thành phố, nhà hàng không có phòng riêng nên hai người chọn một góc ít người để ngồi.
- Em chọn món đi.
Minh Hạ chọn ba món, đương nhiên không thể thiếu được món thịt kho tàu ưa thích của cô.
Chọn xong, cô chuyển lại thực đơn cho Hoàng Đông, thấy anh gọi liền ba món liên quan đến cà rốt bao gồm canh sườn hầm củ quả, cà rốt xào trứng, bò kho cà rốt thì tò mò hỏi.
- Anh thích ăn cà rốt lắm à?
- Không, anh gọi cho em đấy.
Cô nhóc này không chỉ kén ăn cà rốt mà còn kén ăn rau xanh nữa, cứ ăn như vậy sẽ mất cân bằng dinh dưỡng ngay.
- ...!
Minh Hạ đột nhiên không cảm thấy đói bụng nữa.
Hoàng Đông làm như không nhìn thấy vẻ mặt bí xị của cô, anh tráng bát đũa bằng nước ấm, sau đó lại lấy khăn lau khô rồi chuyển sang cho cô, giọng nói dịu dàng hơn thường ngày rất nhiều.
- Kén ăn không tốt cho sức khỏe của em, nhất là đôi mắt.
Minh Hạ không đáp lời anh, cô đang nghĩ người này vì sao bây giờ lại thích quản cô như vậy.
Trước đây cô không thích ăn cũng thấy hắn nói gì đâu?
-