Tối hôm đó Minh Hạ không về phòng mình mà ở cùng Hoàng Đông luôn, một phần vì cô sợ anh buồn, phần vì cứ về phòng là cô bị ác mộng quấy rối, cứ phải ngủ cạnh anh mới yên tâm được, ai dè cô vừa định nằm xuống giường ngủ đã bị anh cản lại.
- Em đừng ngủ vội, để anh lấy máy sấy sấy tóc cho anh.
Tóc của cô vừa dài vừa dày, lúc nãy định sấy tóc xong mới đi ngủ nhưng điện thoại anh reo lên đúng lúc đó nên chạy sang đây, cuối cùng quên khuấy luôn chuyện này, giờ thấy anh nói muốn sấy tóc cho mình liền vui vẻ gật đầu.
- Vâng.
Minh Hạ ngồi bó gối trên giường, quay lưng lại với anh để anh sấy tóc giúp mình, vừa sấy vừa tiện thể xoa bóp dầu giúp cô luôn.
Có thể vì kỹ thuật mát xa của anh tốt hoặc có thể vì mùi hương trên người anh dễ chịu mà cô không thấy đau đầu như khi nãy nữa, ngược lại còn có cảm giác buồn ngủ.
Hai mí mắt cô đánh nhau đến không mở nổi, cô nỗ lực mở mắt ra đồng thời tìm một đề tài để nói chuyện với anh.
- Hoàng Đông, anh nghĩ ai là người muốn hại anh?
- Người muốn anh chết rất nhiều, tạm thời anh vẫn chưa đoán được ai đáng nghi nhất.
Dù sao cũng là người thừa kế tương lai của Mạc Vũ, mạng của anh có giá tới mười chữ số, ai mà không muốn anh chết chứ.
Nhưng điều anh lo lắng hơn lại là...!
- Minh Hạ, nếu người hại em thật sự là nhà họ Mạc, em có rời khỏi anh không?
Cho dù cô đã hứa sẽ sống thật lâu ở bên anh nhưng anh vẫn sợ cô sẽ vì người nhà họ Mạc mà bỏ rơi anh.
Minh Hạ ngây ra, mãi sau mới lắc đầu thành thật đáp.
- Sẽ không.
Hoàng Đông, anh đừng quên chính anh cũng là nạn nhân của bọn họ.
Chỉ là người muốn giết anh là ai? Mạc Hoàng Đức hay Mạc Hoàng Dũng?
Và mục đích bọn họ làm vậy để làm gì?
Giết cô vì cô nắm được tư liệu đen của bọn họ?
Nếu vậy tại sao khi phát hiện ra cô còn sống, bọn họ không lập tức xử lý cô mà lại hợp tác với nhà họ Lâm đưa cô đến chỗ anh?
Muốn anh tự tay giết cô, tự tay giết chết ân nhân cứu mạng của mình sao?
Minh Hạ càng nghĩ càng đau đầu, muốn đưa tay lên đập vào đầu mình mấy cái cho đỡ đau nhưng bị anh cản lại.
- Em lại đau đầu hả?
Hoàng Đông tạm gác vấn đề vừa rồi sang một bên để tập trung xoa bóp đầu cho cô, vừa xoa vừa lo lắng nói.
- Em có thấy đỡ không? Nếu không đỡ thì anh đưa em đi bệnh viện?
Anh sợ di chứng của vụ tai nạn để lại, dù sao lúc nhìn bệnh án của cô khi đó, ngay cả bác sĩ cũng không tin là cô còn sống được.
Minh Hạ vẫn cảm thấy đầu rất đau, nhưng cô không muốn anh lo lắng nên nói dối.
- Em đỡ rồi.
Thấy anh vẫn lo lắng cô bổ sung thêm một câu.
- Chắc do em đang dần nhớ lại nên mới đau đầu đấy, sau này rồi sẽ tốt lên thôi.
Hoàng Đông vẫn không yên tâm, anh tắt máy sấy đi rồi tiếp tục xoa bóp hai bên thái dương cho cô, thấy tóc cô vẫn còn ẩm ướt anh cau mày.
- Lần sau không được gội đầu muộn như thế này nữa.
- Vâng.
- Còn nữa, mai cùng anh đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện đi.
Anh chỉ tin kết quả xác nhận của bác sĩ thôi.
Minh Hạ muốn nói không cần, nhưng đầu cô đau như búa bổ, chỉ có thể gật đầu rồi hỏi anh.
- Anh có thuốc giảm đau đầu không, cho em một viên đi.
Hoàng Đông được cô nhắc mới nhớ, thế là anh kéo ngăn kéo ra lấy cho cô một viên thuốc.
- Em uống nó đi, trước đây anh hay bị đau đầu cũng thường xuyên uống, rất có hiệu quả đấy.
Vì là thuốc Hoàng Đông đưa cho cô nên cô không nghi ngờ gì, cứ thế bóc một viên ra uống.
Cùng lúc này âm thanh cảnh báo của hệ thống vang lên.
[Ký chủ, loại thuốc này có vấn đề.
Hệ thống kiến nghị cô có bệnh nên đi khám, đừng uống thuốc lung tung.]
Minh Hạ ngừng lại hỏi nó.
[Vấn đề gì?]
Nó dám bảo không đủ quyền hạn cô uống cho nó xem thử.
[...!Loại thuốc này có chứa thành phần gây rối loạn tâm thần, hưng cảm.
Uống nhiều có thể gây mất mạng.]
Hệ thống muốn bảo cô tự mình tìm hiểu đi, dân học y mà lại hỏi nó mấy vấn đề lông gà vỏ tỏi này à? Nhưng ký chủ quá bỉ ổi, sau một hồi giãy giụa, nó chỉ có thể cam chịu trả lời.
Cô mà có vấn đề gì nó cũng sẽ bay màu theo cô luôn đấy.
Nếu hệ thống cũng có thân thể giống cô, lúc này nó nhất định sẽ giơ ngón giữa với cô.1
Nó vẫn còn rất giận chuyện cô mắng nó là hệ thống rách nát.
Minh Hạ lập tức bỏ viên thuốc lên bàn, sau đó cô quay sang hỏi anh.
- Hoàng Đông, anh lấy hộp thuốc cho em xem được không?
Thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng, anh vừa đưa cho cô vừa hỏi.
- Có vấn đề gì sao?
- Em xem rồi mới nói cho anh biết được.
Minh Hạ cầm lọ thuốc lên xem thành phần trên đó nhưng không phát hiện ra vấn đề, nếu vậy chỉ có một khả năng là thuốc trong lọ đã bị tráo thành loại khác.
Cô đưa thuốc lên mũi ngửi thử, sau đó lại bảo anh lấy mấy loại thuốc mình thường dùng ra cho hệ thống phân tích.
Hệ thống rất không tình nguyện giúp cô, nhưng nghĩ lại nó lớn hơn cô tận mười tuổi, lại thông minh hơn cô, tại sao lại phải chấp nhặt với cô chứ.
Huống hồ cô chửi nó rách nát nhưng vẫn nhờ nó đấy thôi.
Minh Hạ tức hệ thống muốn chết, nhưng vì có việc gấp cần xử lý nên cô chỉ có thể nhịn nó trước, đợi quay về rồi sẽ đánh giá nó một sao.
Thích làm tổn thương nhau đúng không? Đến đi, cô sợ nó chắc!
Hệ thống:...!
- Minh Hạ, em sao vậy?
Thấy cô tự nhiên ngẩn người ra, anh lo lắng gọi cô một câu.
Minh Hạ lúc này mới ngẩng đầu lên nói.
- Số thuốc này đều đã bị thay đổi liều lượng và thành phần thuốc