- Cậu chủ...!chủ...!
Sáng sớm chú Đằng vừa lên tìm cậu chủ có việc thì thấy Minh Hạ từ phòng anh đi ra, tóc tai cô hơi rối, mặt cũng có vẻ mơ màng do mới ngủ dậy, thấy ông đứng ở cửa liền giờ tay chào.
- Chú Đằng, chào buổi sáng.
Chú Đằng mất một lúc mới trả lời lại cô.
- Chào buổi sáng, mợ chủ.
Đúng rồi, cô là mợ chủ của ông mà.
Cho dù ban đầu cô có bị ép gả đến đây thì hai người trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng, việc cậu mợ chủ ngủ chung phòng có gì ngạc nhiên chứ?
Chú Đằng hoàn hồn trở lại, ông lại gõ cửa phòng Hoàng Đông lần nữa rồi mới đi vào.
- Cậu chủ, bên nhà họ Lâm muốn gặp cậu, nói là có chuyện liên quan đến mợ chủ.
- Tôi biết rồi.
Vừa hay anh cũng có chuyện muốn nói với bọn họ.
Ăn sáng xong, Minh Hạ nhân lúc anh đi nói chuyện với trợ lý mà chạy ra tìm chú Đằng.
- Chú Đằng, tôi hỏi chú một vài câu được không?
Chú Đằng ngừng lại việc đang làm, kính cẩn đáp.
- Được, mợ chủ hỏi đi.
Minh Hạ không hỏi ông ngay mà kéo ông đến một bụi cây, nhưng bụi cây bị tỉa mất rồi nên cô lại kéo ông ngồi xuống đối diện mình, dáng vẻ thần thần bí bí khiến chú Đằng bất giác cảm thấy căng thẳng theo.
- Chú Đằng, cháu muốn hỏi chú một người.
Chú có biết ai tên Lâm Nguyệt không?
Sắc mặt chú Đằng đột nhiên trở nên nghiêm trọng, tuy chuyện về Lâm Nguyệt không phải bí mật gì nhưng người này là cấm kỵ với cậu chủ của ông, ông không dám nói lung tung, chỉ dám hỏi.
- Mợ chủ làm sao biết người này?
- Cháu nghe Hoàng Đông và bạn anh ấy nhắc về chuyện này, nhưng cháu không dám hỏi anh ấy quá nhiều, sợ anh ấy buồn.
Chú Đằng lúc này mới thả lỏng cảnh giác, ông chậm rãi nói.
- Lâm Nguyệt là con riêng của Lâm Triều với chị gái của vợ, bởi vì thân phận của mình nên cô bé ấy không được nhà họ Lâm chào đón, cứ sống khổ sở như vậy tới năm mười một tuổi thì bị mất tích.
Sau đó một năm sau được cậu chủ tìm thấy ở trại buôn người.
Không, nói chính xác hơn là cô bé đó chủ động đến tìm cậu chủ nhà ông, vì sự liều lĩnh này mà cô phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Năm Lâm Nguyệt chết, cô bé mới chỉ mười hai tuổi.
Minh Hạ trầm ngâm rất lâu mới hỏi tiếp.
- Chú Đằng, cháu thật sự rất giống cô bé đó sao?
Nói đến vấn đề này chú Đằng cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.
- Vâng.
Từ khuôn mặt đến tính cách và tuổi tác của mợ đều giống hệt cô bé ấy.
Giống một cách khó tin nhưng lại không phải là cùng một người.
Giống như Hoàng Đông đã nói, năm Lâm Nguyệt chết, Minh Hạ vẫn đang ở một hang ổ chăn dắt trẻ em ăn xin ở Mỹ, đến tận năm cô mười bảy tuổi mới thoát được ra ngoài và trở thành chân chạy vặt chuyên nghiệp như bây giờ.
Cho nên đối với chuyện hoang đường này, ông chỉ có thể gọi gọn nó trong hai chữ "trùng hợp".
- Cháu cảm ơn chú.
- Không có gì.
Chú Đằng đang định rời đi chợt nghe thấy tiếng mợ chủ thắc mắc ở phía sau.
- Đúng rồi chú Đằng, sao chú lại chặt hết mấy cây cao trong vườn đi vậy?
Hại cô mất đi một địa điểm trèo tường lý tưởng, giờ muốn ra ngoài toàn phải đi cổng chính.
Thực sự rất bất tiện.
Chú Đằng bình tĩnh trả lời.
- Tán cây quá rộng làm che mất ánh sáng của những bông hoa bên dưới nên tôi tỉa bớt đi ạ.
- ...!
Tỉa kiểu gì mà trụi cả ngọn luôn thế?
- Nguyệt Hà, em ở đâu vậy?
Trong lúc Minh Hạ và chú Đằng đang nói chuyện về mấy cái cây, Hoàng Đông lại đi xung quanh tìm cô.
Anh đã bảo cô ở phòng ăn đợi mình, kết quả mới gọi xong một cuộc điện thoại đã không thấy người đâu.
Minh Hạ vô thức giơ tay lên.
- Em ở đây.
Nói xong cô cũng đứng dậy chạy đến chỗ anh.
Hoàng Đông vừa phủi mấy cái lá cây rụng trên đầu cô vừa nói.
- Mới sáng sớm em chạy ra vườn làm gì vậy?
Minh Hạ không muốn trả lời anh vấn đề này, cô đánh trống lảng.
- Hoàng Đông, sao anh tỉa cây mất vậy? Nhìn nó trơ trụi quá.
- Vậy hả? Để tý nữa anh hỏi chú Đằng, chú ấy tự ý tỉa đấy, cái chú này thật là, làm ăn ngày càng tắc trách rồi.
Chú Đằng ở phía sau:...!
...!
Nhà hàng Phượng Vỹ.
- Con rể, con đến rồi.
Lâm Triều vừa thấy anh liền thân thiết gọi con rể rồi kéo anh đến ngồi vào bàn, lúc này Hoàng Đông mới nhận ra ông ta không chỉ gọi mình anh mà cả anh trai và ông nội anh đến nữa.
Hoàng Đông cúi chào hai người họ trước rồi mới quay sang đáp người bên cạnh mình.
- Tôi và con gái ông không đăng ký kết hôn, người thực hiện lễ cưới với tôi cũng chẳng phải cô ta.
Ông gọi tôi là con rể mà không thấy ngượng mồm à?
Nhà họ Mạc rất coi trọng vai vế và lễ giáo thường ngày, ông cụ Mạc càng không cần nói nhiều, nghe thằng cháu út nhà mình vô lễ như vậy lập tức nhắc nhở.
- Hoàng Đông, chú ý lời nói của mình.
Chú Triều dù sao cũng là bậc cha chú của cháu đấy.
Nếu là trước đây anh ít nhiều cũng nể mặt ông nội, nhưng bây giờ anh đột nhiên không muốn nghe lời ông tiếp tục tôn trọng hạng người trước mặt này.
- Muốn cháu tôn trọng còn phải xem người ta có xứng đáng không đã.
Nói đi, hôm nay ông gọi tôi đến đây làm gì?
- Chú muốn xin lỗi cháu và nhà họ Mạc về chuyện của Hạnh Dung, nhưng có một điều chú không nói dối cháu, Lâm Nguyệt Hà thật sự là con gái của chú, đây là bản xét nghiệm ADN của chú và con bé.
Nếu cháu không tin có thể tự mình kiểm chứng.
Nói xong liền đưa bản giám định cho Hoàng Đông xem, Hoàng Đông chỉ liếc nhìn bản xét nghiệm một cái rồi ném nó lên bàn, vẻ mặt anh vô cảm hỏi ông nội và anh trai mình một câu.
- Hai người tin lời ông ta nói sao?
Lâm Triều lập tức quay sang nhìn hai ông cháu nhà