Minh Hạ ra đến cửa thì gặp chú Đằng, cô gật đầu với ông ấy một cái coi như chào hỏi rồi tung tăng chạy xuống lầu.
Chú Đằng nhìn theo bóng lưng của cô rồi lại nhìn cậu chủ nhà mình bình tĩnh báo tin tức mà mình vừa tìm hiểu được cho hắn.
- Cậu chủ, cô gái này tên Lâm Nguyệt Hà, nhưng đây là tên giả do nhà họ Lâm làm cho khi tìm được cô ấy ở một bệnh viên tư nhân ở Mỹ trong tình trạng mất ký ức, ngoài ra không có tin tức gì đáng chú ý nữa.
- Chỉ vậy thôi sao?
Con người không thể không có quá khứ được, cho dù bị mất ký ức thì cũng phải có chút manh mối gì đó chứ không phải như bây giờ, đến cái tên cũng là giả.
Chuyện này không hợp lý chút nào.
Mà một người có thể che giấu tin tức của người khác giỏi như vậy có hai khả năng, hoặc là có người chống lưng mạnh, hoặc là tư liệu của cô đã bị xóa sạch.
Trong thế giới của hắn, có rất nhiều người chết rồi bỗng nhiên quay về với một cái tên mới, một thân phận mới cũng có không phải chuyện gì quá hiếm lạ.
Nhưng càng như vậy lại càng chứng tỏ cô gái này có thân phận không đơn giản.
Thậm chí trong một khoảnh khắc hắn còn nghĩ là cô bé đó trở về rồi.
Nhưng chuyện này sao có thể?
Năm đó tận tay hắn ôm thi thể đã lạnh ngắt của cô đặt vào quan tài, tự mình chôn cất cho cô, còn trông chừng ở đó suốt bảy ngày nên không thể có chuyện cô bé đó khởi tử hồi sinh trở về được.
Chú Đằng cũng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng ngoài trừ tư liệu giả mà nhà họ Lâm làm cho cô ra ông thật sự không tìm được bất kỳ tin tức liên quan nào đến cô nữa.
- Vâng.
Tạm thời chỉ có vậy.
Hoàng Đông nghe vậy cũng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa mà chuyển chủ đề.
- Đã bắt được nội gián chưa?
Hành trình của hắn chỉ có vài người biết, thế nhưng hắn vẫn bị tấn công chứng tỏ trong người của hắn có nội gián, còn là một người rất thân cận nữa.
Chú Đằng lập tức đổi thành hình thức tinh anh, nghiêm túc báo cáo.
- Đã bắt được rồi, nhưng chưa tra được gì thì hắn đã tự sát.
Tôi nghi ngờ vẫn có người đứng sau chỉ đạo hắn.
Kẻ tình nghi có rất nhiều, muốn tra ra kẻ chủ mưu không phải là chuyện một sớm một chiều là làm xong.
Hoàng Đông mệt mỏi xoa mi tâm.
- Tôi biết rồi, chú ra ngoài trước đi.
- Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi xử lý mấy việc còn lại.
Chú Đằng lập tức cúi người rồi đi ra ngoài, ông không hỏi lý do vì sao cậu chủ lại cho vị tiểu thư kia ra ngoài, dù sao thân phận của cô cũng là một ẩn số, nếu không điều tra được thì thả cô ra để cô tự lộ đuôi nhỏ của mình cũng là một cách hiệu quả.
Minh Hạ nào biết bản thân đã trở thành nhân vật bí ẩn thuộc diện cần đặc biệt chú ý của Hoàng Đông và chú Đằng, bây giờ cô đang gặp một vấn đề rất oái ăm đó là vì trong tủ đồ chỉ có đồ bộ nên cô cứ thế mặc nó đến trung tâm thương mại.
Cũng vì thế mà cô đã ngồi ở trong xe mười lăm phút rồi, vệ sĩ cũng rất kiên nhẫn ngồi bên cạnh cô không hề phàn nàn nửa lời, nhưng bọn họ càng như vậy cô lại càng cảm thấy không tự nhiên, cuối cùng vẫn đánh liều đi xuống.
Kệ đi, đến phản diện đại nhân cô còn dám mặc nó lượn đi lượn lại vài vòng thì sợ gì ánh mắt của mấy người ngoài kia.
Minh Hạ mang theo suy nghĩ này mà ngập tràn tự tin xuống xe, nhưng cô còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng ai đó gọi nữ chính.
- Hạnh Dung!
Tưởng là nữ chính cũng ở đây, cô lập tức quay sang nhìn ngó xung quanh tìm kiếm, lúc này ba cô gái trẻ đột nhiên đi tới chỗ cô, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
- Đúng là cậu rồi.
Ban nãy thấy cậu đứng ở đây mãi không chịu vào mình còn tưởng nhìn nhầm, nhưng mà...!
Bọn họ nhìn bộ đồ trên người cô một lượt, trong ánh mắt thể hiện sự ghét bỏ lẫn mỉa mai.
Tuy bọn họ không nói ra nhưng Minh Hạ vẫn hiểu, cô lập tức đính chính.
- Tôi không phải Hạnh Dung.
Trong nguyên tác nguyên chủ sống ở quê nên tính cách nhút nhát, dáng vẻ sợ này sợ nọ, sau khi bị tai nạn rồi mất trí nhớ thì càng khép kín hơn, lại thêm cô gả thay chị gái mình nên nhà họ Lâm không dám giới thiệu cô cho mọi người biết sợ nhà họ Mạc nghi ngờ, mọi người vì vậy cũng cho rằng nhà họ Lâm chỉ có một cô con gái là Hạnh Dung, cho nên câu phủ nhận của cô chẳng có chút giá trị nào với ba cô gái kia, nhất là cô gái mặc váy trắng.
- Hạnh Dung này, tớ biết dạo này nhà cậu gặp khó khăn nhưng không ngờ lại khó khăn đến mức cậu phải mặc đồ rẻ tiền này ra đường.
Cậu không sợ hình tượng sụp đổ à?
Dạo gần đây lan truyền tin đồn nhà họ Lâm gặp khó khăn về tài chính và có nguy cơ bị phá sản, nhà họ Lâm vì vậy mới nhịn đau gả con gái cho cậu tư nhà họ Mạc để cứu vãn cục diện, nhưng nhìn tình hình này có vẻ cô sống ở nhà họ Mạc không tốt lắm.
Lại nói Lâm Hạnh Dung là một nữ diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí nên việc giữ hình tượng vô cùng quan trọng với một người diễn viên, vậy mà bây giờ cô lại dám mặc đồ bộ ra đường, nếu không phải tận mắt nhìn thấy cô ta cũng không dám tin Lâm Hạnh Dung cao không với tới lại có ngày nhếch nhác như vậy.
- ...!
Minh Hạ cảm thấy vô cùng đồng tình với mấy cô gái này, trong lòng cảm thấy nhà họ Lâm quá keo kiệt, đã bắt con gái người ta gả thay rồi còn tiếc mấy bộ quần áo với cô.
Nhưng đồng tình là một chuyện, chuyện cô ta chê cô vẫn phải tính sổ.
Dám chê cô, cô cho mấy người biết tay.
Khi cô đang định làm một trận sống mái với mấy cô gái này thì hệ thống chết bầm đột nhiên lên tiếng phá đám.
[Nhiệm vụ phụ số 1: Hãm hại nữ chính Lâm Hạnh Dung.
Phần thưởng: một mảnh thân phận của nguyên chủ Lâm Nguyệt Hà.]
Minh Hạ ngây ra, mãi một lúc sau mới phản ứng lại.
"Hệ thống, mày phát nhầm nhiệm vụ à?"
Nữ chính Lâm Hạnh Dung thuộc kiểu ngốc bạch ngọt điển hình chưa từng biết hại người là gì nhưng lại thích bon chen vào giới giải trí, may mà có nam chính chống lưng, không