- Thế thì liên quan gì đến tôi chứ? Tránh ra cho tôi ra ngoài!
Tú Anh có hơi sợ, cô ta lầm bầm chửi một câu rồi lại đi vòng qua người cô muốn đi ra ngoài nhưng bị cô đẩy trở lại vào trong, sau đó Minh Hạ nắm tóc cô ta kéo vào một buồng vệ sinh không người, dứt khoát ấn đầu cô ta xuống bồn cầu rồi nhấn nút xả nước, điềm nhiên nói.
- Phạm Tú Anh, không ai dạy cô thì để tôi dạy lại cô câu nào nên nói, câu nào không.
Minh Hạ ấn một lúc thì kéo cô ta lên, Tú Anh vừa thở được mấy hơi đã bị cô ấn xuống bồn cầu rồi xả nước tiếp, cô ta vội liều mạng giãy giụa.
- Buông...ọc ọc...!
Đúng lúc này một cô gái từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này cô ta suýt chút nữa đã hét lên.
- Cô...!Cô...!Cô làm cái gì vậy?
Thấy cô quay sang nhìn mình, cô gái kia cảm thấy ớn lạnh toàn thân, theo phản xạ muốn bỏ chạy ra ngoài nhưng bị cô giơ chân đạp vào ngực một cái.
Lực đạp rất mạnh, cô gái kia cảm tưởng phổi của mình sắp bị cô đạp văng ra ngoài rồi.
Tú Anh đang định nhân cơ hội cô xử lý cô gái kia để bỏ chạy nhưng bị cô đạp trở lại phòng vệ sinh, lưng và đầu cô ta đập vào tường, đau đến nổ đom đóm mắt.
Minh Hạ đánh cô ta xong lại quay lại nhìn cô gái kia, chỉ vào góc tường.
- Đến đó, ngồi im.
Cô gái kia gật mạnh đầu, vội vã đi đến ngồi ở góc tường ngoan ngoãn làm một "người chết".
Minh Hạ bình tĩnh quay lại tiếp tục công việc của mình.
- Cô là cái đồ điên...ọc ọc...!
Minh Hạ tiếp tục ấn cô ta xuống bồn cầu, giật nước.
- Cứu...ọc ọc...!
Lại giật nước.
- Cứu...tôi...ọc...ọc...!
Hai tay Tú Anh đặt ở hai bên thành bồn cầu liều mạng giãy giụa, Minh Hạ giữ đầu cô ta cũng thấy mỏi tay, cô dứt khoát đậy nắp bồn cầu xuống, đợi thùng xả nước bồn cầu đầy lại giật nước.
Qua chừng ba mươi giây, cô nới lỏng tay ra, Tú Anh lập tức kêu cứu.
- Cứu...!
Minh Hạ lại ấn xuống, tiếp tục xả nước.
Cô gái ngồi ở góc tường nhìn đến ngu người, cả người không chịu khống chế mà run lên bần bật.
Hiện trường đánh ghen sao? Đáng sợ quá!
- Tha...tha cho tôi, tôi sai rồi.
Tú Anh bị ép uống một bụng nước, cô ta không dám cứng đối cứng với Minh Hạ nữa chỉ đành xin tha.
Minh Hạ lúc này mới lùi ra sau, bình tĩnh nói.
- Sau này tôi còn thấy cô nhắc đến bạn trai tôi với lời lẽ không hay, địa điểm tiếp theo của cô sẽ là bệnh viện đấy.
Cô ta nên cảm thấy may mắn vì đây là ngoài đường, nếu ở chỗ vắng hơn, cô có thể cho cô ta đến ở hẳn trong bệnh viện ngay bây giờ.
- Tôi biết rồi...!
Tú Anh ho sặc sụa, không ngừng nôn ra nước, nhìn cô ta lúc này cực kỳ thảm hại.
Minh Hạ không hề cảm thấy hối lỗi về hành vi vừa rồi của mình, cô vừa rửa tay vừa nói tiếp.
- Chuyện ngày hôm nay không được nói ra bên ngoài nửa chữ.
- Vâng...!Vâng.
Tú Anh nào còn vẻ huyênh hoang kiêu ngạo vừa rồi, ánh mắt khi nhìn cô tràn ngập sự khủng hoảng.
Cô gái kia cũng liều mạng gật đầu.
Minh Hạ ung dung bước đi ra ngoài, lúc đến cửa nhà vệ sinh, cô chợt quay lại doạ hai người trong phòng sợ điếng người.
- Tú Linh là bạn tôi, sau này cô biết phải làm gì rồi chứ?
Người phía sau liều mạng gật đầu.
- Biết...!Biết rồi.
Sau này tôi không bao giờ bắt nạt em ấy nữa.
Lúc Minh Hạ quay lại, nhân viên đã gói đồ cho cô xong, cô thấy đã mua thì mua cả bộ thế là lại qua chỗ bán giày mua thêm một lố nữa.
- Cô gửi đến địa chỉ này giúp tôi nhé.
Nhân viên cửa hàng vui đến sắp bay lên trời luôn rồi, thái độ với cô càng thêm kính cẩn.
Minh Hạ nhận thẻ xong không về ngay mà gọi cho Việt Phong, nghe anh bảo sẽ đưa Tú Linh về sau mới yên tâm đi về.
Hôm nay Hoàng Đông có việc nên về nhà hơi muộn, lúc anh về cũng là lúc nhân viên chuyển đồ đến.
Nhìn từng tốp từng tốp người xách đồ vào trong, anh đi đến bên cạnh cô hỏi một câu xuất phát từ đáy lòng.
- Minh Hạ, em vừa khuôn cả cửa hàng nhà người ta về à?
Anh phát hiện ra cô bạn gái này của anh mặc dù rất ít khi đi mua đồ, nhưng đã mua sẽ mua cả lố, mặc cả năm cũng không hết.
Minh Hạ ngẫm lại, cảm thấy sau khi mình mua đồ xong, không gian trong cửa hàng rộng rãi hơn thật thì gật đầu.
- Hình như là thế.
Lát nữa anh lên thử đi, thích kiểu nào lần sau em lại mua cho anh tiếp.
Hoàng Đông đang uống nước cũng phải ngừng lại, anh quay đầu hỏi cô.
- Em mua quần áo cho anh?
- Vâng.
Người nào đó mừng như trẩy hội, lập tức đặt cốc nước xuống rồi đi nhanh lên phòng, lúc này phòng để đồ của anh đã chật kín rồi, chú Đằng đang cho người dọn gấp một phòng để chứa đồ mới.
Hoàng Đông như đứa trẻ con được quà, vừa vào phòng liền bắt đầu xem quần áo cô mua cho mình, tấm tắc khen.
Thẩm mĩ của bạn gái anh tốt thật, bộ nào cũng rất đẹp.
Bạn gái anh thật sự rất quan tâm anh, còn nhớ được cả số giày và kích cỡ quần áo của anh.
Bạn gái anh thật tốt!
Minh Hạ hiếm khi thấy anh vui vẻ như vậy, cô thầm nghĩ Tú Anh và những người mắng anh chắc chắn bị mù rồi mới cảm thấy anh đáng sợ.
Hoàng Đông không đáng sợ, anh ấy rất đáng yêu, cô thật sự rất thích rất thích anh ấy!
...!
- Chú Đằng, bộ đồ này đẹp không?
Hoàng Đông có áo mới thì vứt luôn mấy bộ đồ cũ sang một bên, ngày ba buổi thay ba bộ đồ khác nhau, còn liên tục hỏi chú Đằng xem mình mặc đẹp không.
Chú Đằng nở nụ cười chuyên nghiệp.
- Rất đẹp ạ.
Dáng người cậu chủ đẹp, chân dài như người mẫu, cho dù cậu có mặc bao tải cũng đẹp.
Hoàng Đông lập tức lộ ra vẻ đắc ý.
- Đương nhiên phải đẹp rồi, đồ của bạn gái tôi mua sao có thể không đẹp chứ! Chú Đằng, bao lâu rồi vợ chú không mua đồ cho chú vậy?
Chú Đằng đang định trả