Anh quá dính người cô cũng hết cách nhưng đi được một đoạn cô vẫn quay lại thương lượng với anh.
- Hay anh cũng đi tắm đi, người anh cũng bị dính lá khô rồi.
Hoàng Đông mấp máy môi mấy lần, sau đó vẫn gật đầu quay về phòng mình.
Lúc này cô mới thở phào một hơi lập tức chạy về phòng tắm rửa với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng khi cô đi ra đã thấy anh ngồi ở bên ngoài đợi mình rồi, anh thậm chí còn không thèm lau tóc mà chạy thẳng đến chỗ cô, thấy nước từ trên đầu nhỏ xuống thảm trải sàn, cô vội đi tới chụp khăn lông lên đầu anh.
- Anh lau tóc đi, thảm trải sàn ướt rồi này.
Hoàng Đông:...!
Lực chú ý của cô nhóc nhà anh rất kỳ lạ, cô không hỏi anh vì sao vội vàng sang đây mà lại lo cho thảm trải sàn của mình trước.
Tự dưng cảm thấy địa vị của mình đang dần xuống dốc rồi thì phải.
- Ờ.
Trong lòng không cam tâm nhưng vẫn cầm khăn bông lên lau, cô thì đi sấy tóc.
Trước đây cô không biết chăm sóc tóc cho lắm, dù sao bình thường cô luôn cắt tóc ngắn như con trai, gội xong lau vài cái là xong nên mới đầu gặp phải mái tóc dài thế này cô đã rất lúng túng, sau đó Hoàng Đông chủ động gội cho cô, còn tìm dầu dưỡng các kiểu về nên tóc cô mới đẹp được như bây giờ.
Anh dường như rất thích mái tóc của cô, mỗi lần gội hay sấy tóc cho cô đều không nỡ rời tay, lần này cũng vậy, thấy cô sấy tóc anh lập tức đi đến giúp cô đồng thời hỏi.
- Em có muốn cắt ngắn đi không?
Mặc dù anh thích mái tóc dài này của cô, nhưng nếu cô không thích anh cũng sẽ không ép cô giữ tóc lại.
Cô nhóc kia nhanh nhảu trả lời.
- Có, ngày mai đi cắt ngắn luôn đi.
Trước đây cô không nỡ cắt vì nghĩ rằng nguyên chủ hẳn rất thích tóc dài, bây giờ mới nhớ ra bản thân bị ảnh hưởng bởi mẹ mình.
Bố mẹ Minh Hạ ở ngoài đời là hai kiểu người trái ngược nhau, một người quá cứng nhắc, ông không phân biệt trai gái, cô mới tập đi đã ném thẳng vào quân doanh cho rèn luyện, mẹ cô lại cực kỳ thục nữ điệu đà, sau khi phát hiện ra con gái mình đã bị ông chồng mài dũa thành một đứa con trai bà lập tức kéo cô về và cho cô vào trường nữ sinh học, còn thường xuyên dạy cô thêu thùa nấu ăn, trong tủ đồ mẹ mua cho cô cũng toàn váy áo điệu đà.
Dưới sự dạy dỗ của mẹ mình trong hai năm, Minh Hạ cũng dần nữ tính hóa, cũng bắt đầu nuôi tóc dài, cho nên khi tham gia trò chơi này cô mới thích nuôi tóc dài như vậy, nhưng đó là chuyện của hai năm trước rồi, giờ có nuôi tóc thì độ dài nhất của mái tóc cũng chỉ có thể dài đến đầu vai thôi.
Hoàng Đông cuốn một lọn tóc của cô đưa lên mũi ngửi, thấp giọng đáp một câu.
- Ừ, vậy ngày mai đi cắt.
Sấy tóc xong Minh Hạ trèo lên giường mình ngồi, từ lúc nhớ lại đến giờ cô cứ cười không ngừng, dường như cô rất vui vẻ.
Hoàng Đông lại tâm sự trùng trùng, trong lòng như có tảng đá đè nặng không cách nào gỡ ra được.
Nhưng vì không muốn cô buồn anh vẫn cố tỏ ra như không có gì mà ôm cô ngủ.
Anh cảm thấy cô gái nhỏ của anh quá lương thiện.
Thế giới này đối xử với cô tàn nhẫn như vậy nhưng cô lại không vì thế mà mất đi bản chất tốt đẹp của mình.
- Minh Hạ, em thật sự không oán hận anh à?
Thú thực từ lúc biết sự thật đến giờ anh luôn trong trạng thái thấp thỏm không yên, rất sợ cô cảm thấy mình phiền rồi bỏ mặc anh.
Minh Hạ dụi vào lòng anh mấy cái, nhẫn nại dỗ dành.
- Không oán hận, em còn sợ mình chưa đủ thích anh cơ.
Từ đầu đến cuối người anh gặp đều là cô, những sự dịu dàng đó anh cũng chỉ giành cho một mình cô, cô có thể không vui sao? Cô vui chết đi được ấy!
Hai mắt anh sáng rực lên.
- Thật không?
- Thật.
- Minh Hạ, anh cũng thích em, cực kỳ cực kỳ thích em.
Hai mắt Minh Hạ cong thành hình trăng lưỡi liềm, cả khuôn mặt sáng bừng lên.
Cô biết anh thích cô, nhưng cô vẫn rất thích anh tỏ tình, nghe cả trăm nghìn lần cũng không chán.
Hoàng Đông ôm chặt cô vào lòng, anh gọi cô.
- Minh Hạ.
- Vâng.
Anh không nói gì nữa, cô nghe vậy nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này anh lại gọi cô lần nữa.
- Minh Hạ.
- Em đây.
- Minh Hạ.
- Vâng.
Sao anh gọi em mãi thế?
Minh Hạ rất buồn ngủ, hai mắt đã díp lại nhưng vẫn cố mở ra, vì vậy mà đôi mắt cô đỏ ửng, còn chảy nước mắt.
Hoàng Đông hôn lên mắt cô, vui vẻ nói.
- Tên em rất đẹp.
- Em cũng thấy thế.
Đây là tên bà nội đặt cho cô, do cô sinh vào mùa hạ.
Còn tên đệm là tên ban đầu của cô, khi đó mọi người tưởng cô là con trai nên đặt tên là Minh, cuối cùng khi sinh ra lại là con gái nên lấy tên mùa đặt cho cô luôn.
Tuy hơi vội vã nhưng cô cũng cảm thấy cái tên này rất đẹp.
Hoàng Đông lại gọi cô tiếp.
- Minh Hạ.
- Vâng.
Anh cứ không biết chán mà gọi tên cô, cô cũng rất kiên nhẫn đáp lại anh, nhưng chỉ một lúc sau hơi thở của cô đã dần ổn định, lúc này anh mới không gọi cô nữa.
Nửa đêm.
Minh Hạ chầm chậm mở mắt ra, cô gọi hệ thống ở trong đầu.
"Hệ thống, mày có đó không?"
"Tôi đây."
Không biết có phải vì kế hoạch thất bại không mà cô lại cảm thấy giọng nói điện tử kia hơi ỉu xìu khiến cô không nhịn được suýt nữa đã cười ra tiếng, mãi sau cô mới lại nói tiếp.
"Cảm ơn."
Trong cốt truyện gốc sau này Dương Đình Khôi cũng không lật đổ được Mạc Hoàng Đức, chỉ có thể tránh không xung đột trực tiếp với anh ta cũng đủ để biết người này nguy hiểm thế nào.
Năm đó Minh Hạ lại mới mười bảy tuổi, cô còn quá non nớt để làm đối thủ của ông cháu nhà họ Mạc, đấy là còn chưa kể đến khi đó cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cho nên hệ thống mới khuyên cô nên tránh xa bọn họ, nhưng vì Chu Kiều, vì Hoàng Đông mà cô làm trái lời nó.
Cũng may đây là thế giới trò chơi, nếu không giờ mộ cô xanh cỏ rồi.
Hệ thống: "?"
"Ký chủ, cô đừng làm tôi sợ.
Có gì cô cứ nói thẳng luôn đi."
Minh Hạ dở khóc dở cười: "Tao thật sự muốn cảm ơn mày mà." Ban đầu không hiểu lý do nên ghét nó, bây giờ