Mạc Hoàng Đông không hay biết bản thân đang bị bàn tán, hắn hiện đang trò chuyện với một đối tác của nhà họ Mạc, lúc này một người phục vụ đưa rượu tới, mặc dù không uống được rượu nhưng hắn vẫn cầm lấy một ly cho có lệ, kết quả hắn mới giơ tay lên, một cánh tay khác đã vươn ra giành lấy ly rượu đó trước.
- Hoàng Đông, người bị thương không được uống rượu, anh quên lời tôi dặn anh lúc ở nhà rồi sao?
Minh Hạ vốn ngồi ở góc khuất nên không nhiều người chú ý đến cô, giờ thấy cô thình lình đi ra, còn dám cướp ly rượu của Mạc Hoàng Đông khiến ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Có người buột miệng nói.
- Cô gái này là ai vậy?
- Tôi không biết, nhưng hình như vừa rồi cô ấy đi cùng cậu út nhà họ Dương thì phải.
Người kia nói xong liền nhìn về chỗ Đình Khôi và Hạnh Dung để xác minh, Minh Hạ vốn đang định giáo huấn phản diện đại nhân một trận liền ngừng lại, cũng nhìn theo hướng mấy người kia nói.
Trùng hợp làm sao khi Hạnh Dung cũng vừa lúc quay sang bên này.
Bốn mắt chạm nhau, một người tái mét mặt mày, một người lại cười tươi như hoa, còn chủ động quay xe lăn để Hoàng Đông nhìn cho rõ gương mặt nữ chính.
Mạc Hoàng Đông khó hiểu nhìn cô.
- Cô tự nhiên quay xe lăn làm gì? Quay lại đi.
- Thì nhìn...!Ơ người đâu rồi nhỉ?
Minh Hạ định chỉ Hạnh Dung cho hắn xem nhưng lại không thấy người đâu, cô nhìn ngó mấy vòng mới cúi xuống hỏi hắn.
- Vừa rồi anh không nhìn thấy à? Cô gái ấy mặc váy đen nổi bật thế cơ mà?
Mạc Hoàng Đông sầm mặt.
- Cô bị dở hơi à? Mau quay xe lăn lại cho tôi.
Minh Hạ cười trừ, cô vội quay xe lăn lại rồi có ý muốn quay lại chỗ ngồi của mình nhưng bị người ngồi trên xe lăn giữ lại, lạnh giọng nói:
- Cô ngồi lâu vậy cũng đủ rồi, tiếp tục đứng ở đây đi.
- Ờ.
Minh Hạ dù khó chịu nhưng vẫn nghiêm chỉnh đứng bên cạnh hắn như một người vệ sĩ tận tụy, ánh mắt hết liếc nhìn sườn mặt của hắn rồi lại nhìn ngó xung quanh, tiếc là càng ngày người dự tiệc càng nhiều, sảnh của khách sạn này lại rất lớn nên sau đó cô không nhìn thấy nữ chính thêm lần nào nữa, trong lòng có chút thất vọng.
Haiz, trốn nhanh thế làm gì, ở lại chào hỏi nhau trước cũng được mà, Mạc Hoàng Đông dù có máu lạnh đáng sợ đến cỡ nào cũng không thể ngang nhiên giết người ở trước mặt hàng trăm người như vậy được mà đúng không?
- Nguyệt Hà, tôi thấy hơi mệt, cô đưa tôi lên phòng nghỉ đi.
Sau khi bắt cô làm vệ sĩ bất đắc dĩ cả tiếng đồng hồ, Mạc Hoàng Đông cuối cùng cũng rủ lòng từ bi mà bảo cô đưa mình về phòng nghỉ.
Minh Hạ dường như chỉ chờ có thế, sau khi đẩy hắn vào phòng liền ngồi phịch xuống ghế sô pha, cũng không thèm để ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm của ai đó mà cởi phăng đôi cao gót ra rồi ném nó sang một góc.
- Tôi sống lại rồi.
Mạc Hoàng Đông liếc nhìn cổ chân bị quai dây giày cao gót cọ đến đỏ ửng của cô, ánh mắt có vẻ mất tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác.
Minh Hạ vẫn đang mải xoa nắn cổ chân của mình nên không chú ý đến vẻ mặt khác lạ của hắn, sau khi chân đỡ mỏi, cô mở hộp đựng dụng cụ y tế mà mình nhờ chú Đằng chuẩn bị sẵn ở trên bàn ra bắt đầu thay băng chong Hoàng Đông.
- Nhìn tình hình vết thương trên bụng anh thì chắc sắp mọc da non rồi, chân thì chắc vài ngày nữa.
Trong mấy ngày đấy anh ở nhà dưỡng thương đi, nếu không anh sẽ phải chống gậy trước khi về già đấy.
- Tôi biết rồi.
Mạc Hoàng Đông rất phối hợp gật đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn sườn mặt của cô, khi thấy cô lại theo thói quen thắt nút hình cỏ bốn lá, hắn cuối cùng cũng hỏi ra miệng vấn đề mình thắc mắc bấy lâu nay.
- Sao lần nào cô cũng thắt nút hình cỏ bốn lá vậy?
Minh Hạ thành thật trả lời.
- Cỏ bốn tượng trưng cho may mắn, tôi thắt như vậy là mong vết thương trên người anh nhanh lành, cũng mong anh sau này sẽ ít bị thương hơn, nếu có cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, như thế đã được chưa?
Cỏ bốn lá là biểu tượng của sự may mắn, cũng là tín ngưỡng của cô, cho nên cô cũng muốn truyền cho người bên cạnh chút may mắn của nó.
Gương mặt vô cảm quanh năm không đổi của người đối diện chợt biến sắc, hắn vô thức nắm chặt lấy cổ tay cô, thái độ gấp gáp khác hẳn bình thường.
- Cô vừa nói gì?
- Anh làm gì vậy buông tay tôi ra!
Tự dưng bị hắn nắm chặt cổ tay mình, Minh Hạ vô thức rút lại theo bản năng, nhưng người kia giữ quá chặt, cô càng giãy hắn càng siết chặt tay làm cô có cảm giác cổ tay mình có thể bị hắn bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Nhận ra phản kháng cũng vô ích, cô lập tức hạ giọng năn nỉ hắn.
- Hoàng Đông, buông tay ra đi, anh làm tôi đau đấy.
Mạc Hoàng Đông lúc này mới nới lỏng tay cô ra, nhưng hắn vẫn cố chấp bắt cô lặp lại câu nói vừa rồi thêm một lần nữa, Minh Hạ chỉ có thể cam chịu lặp lại theo lời hắn.
- Tôi nói, cỏ bốn lá tượng trưng cho sự may mắn, tôi thắt như vậy là mong vết thương trên người anh nhanh lành, cũng mong anh sau này sẽ ít bị thương hơn, nếu có cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, như thế đã được chưa?
Mạc Hoàng Đông trợn trừng mắt nhìn cô, đầu giống như bị một cái búa đập mạnh làm hắn choáng váng.
"Sao cậu lại thắt nút hình cỏ bốn lá cho tôi? Nhìn xấu chết đi được!"
Cậu nhóc khó chịu nhìn cái nơ trên bắp chân mình, cậu là con trai lại thắt cho cậu cái hình hoa hoè nữ tính như vậy.
Cô nhóc kia lại chẳng cảm thấy gì cả, gương mặt gầy gò ủ dột quanh năm lộ ra nụ cười đơn thuần.
"Cỏ bốn lá tượng trưng cho sự may mắn, tớ thắt như vậy là mong vết thương trên chân cậu nhanh lành, sau này sẽ không bị thương thêm lần nào nữa."
"Đồ ngốc."
"Ừ."
Bé con bị mắng cũng chẳng cảm thấy gì cả, còn cười gật đầu đồng tình với cậu khiến cậu cực