- Chu Diệu Hoa, không cần tôi nhắc lại lý do vì sao bà lấy được số cổ phần trong tay Chu Kiều chứ? Còn cả cái chết của bà cụ Mạc nữa?
Chu Diệu Hoa biết điểm yếu của Lâm Triều, Lâm Triều cũng vậy.
Cho nên quan hệ giữa hai người vừa hợp tác vừa đối địch, nhưng nếu bà ta dám phản bội ông ta, ông ta cũng không ngại kéo bà ta chết cùng mình.
Loại người đưa cán dao cho người khác nắm để đâm lại chính mình không đủ tư cách ở bên cạnh ông ta.
Quá ngu!
- Tôi thật sự không hiểu ông đang nói gì.
Chu Diệu Hoa vẫn cứng đầu cứng cổ không nhận, Lâm Triều cũng mất sạch kiên nhẫn với bà ta, ông gằn giọng.
- Đồ ngu, bản ghi âm đâu rồi?
Đó là con bài ông ta dùng để uy hiếp lão già họ Mạc kia, không thể để mất được.
Chu Diệu Hoa khá là sợ người chồng này của mình, ông ta vừa thay đổi sắc mặt bà ta lập tức tái mặt cũng thành thật hẳn ra.
- Mất rồi, ai lấy thì tôi không biết.
Tôi nói thật, tôi vẫn còn chưa kịp đưa đó cho người nhà họ Mạc thì bị ai đó lấy đi rồi.
Lâm Triều: Năm xưa ông ta mù rồi mới cưới một người phụ nữ ngu ngốc như vậy vào cửa nhà mình.
Tự mình tạo nghiệp mà!
Bây giờ ông ta hận đến mức không thể giết chết người phụ nữ ngu xuẩn này.
- Bố mẹ đừng cãi nhau nữa.
Hạnh Dung từ bên ngoài đi vào ngăn cản cuộc cãi vã của hai vợ chồng.
Lâm Triều có thể đối xử tàn nhẫn với tất cả mọi người nhưng riêng với cô con gái cưng lại là ngoại lệ, ông ta dịu giọng dỗ cô.
- Bố mẹ không cãi nhau.
Nói xong ông ta mới để ý đến mái tóc cắt ngắn của con gái mình, trong ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
- Đang yên đang lành sao con lại cắt tóc vậy?
Là tóc ngắn tỉa layer và nhuộm màu nâu khói hoàn toàn không hợp với tính cách và phong cách dịu dàng thục nữ vốn có của con gái ông chút nào.
Hạnh Dung tự nhiên vén tóc ra sau tai, cười giải thích.
- Con muốn thử phong cách mới.
- Ừ, lâu lâu thay đổi tý cũng được.
Bởi vì sự xuất hiện của Hạnh Dung, bầu không khí căng thẳng giữa hai vợ chồng dần dịu xuống.
Lâm Triều biết mục đích của con gái mình, ông xoa hai bên thái dương của mình buồn bực đuổi hai mẹ con bọn họ ra ngoài.
Sau đó trụ sở E.M lại tiếp tục nhận được một đơn hàng nữa cũng là bản ghi âm kia, giá năm trăm nghìn đô.
Hoàng Đông chê thấp quá nên không bán.
- Trên năm triệu mới bán nhớ chưa?
- Vâng, Cửu gia.
Tử Tuấn hỏi ý kiến anh xong mới trả lời Lâm Triều.
- Ông Lâm, hôm qua ông cụ nhà họ Mạc trả cho chúng tôi năm triệu đô mà chúng tôi còn chưa bán nói gì đến năm trăm nghìn đô của ông chứ.
Tức là bọn họ vẫn chưa bán đúng không?
Lâm Triều nghiến răng trèo trẹo, ông ta nhịn đau nói.
- Tôi trả năm triệu rưỡi.
- Tôi thấy vẫn...!
Lâm Triều cay gần chết, ông ta cắn răng nói.
- Sáu triệu.
Tử Tuấn mỉm cười, giọng nói cũng cung kính hơn hẳn.
- Tôi sẽ cho người gửi bản ghi âm đến chỗ ông ngay.
Trong hai ngày kiếm hẳn mười một triệu đô, mấy ngày sắp tới có thể cho anh em tan ca sớm rồi.
Tử Tuấn kiểm tra tài khoản xong lại báo cáo với Hoàng Đông, anh gật đầu.
- Nếu có tin tức gì nữa thì báo với tôi.
Nói xong anh tắt máy, Minh Hạ cũng từ ngoài cổng đi vào, trên tay cô phe phẩy hai tấm vé xem phim.
Thấy anh cô hớn hở đi tới.
- Hoàng Đông, anh Kiệt mời chúng ta đi xem phim này, tối mai anh rảnh không? Đi cùng em nhé?
Minh Hạ mê xem phim, chỉ cần có phim mới ra cô đều sẽ đi xem, phim của Duy Kiệt càng không cần nói tới.
Bây giờ cô đã trở thành fan cứng của anh ta rồi, còn lập nick đi ủng hộ anh ta nữa.
Nhưng cô đu rất nhiều diễn viên nên Hoàng Đông không biết chuyện này, thứ anh quan tâm hiện tại là.
- Em vẫn còn liên hệ với cậu ta à?
Bọi phim hai người đóng chung đã đóng máy từ đời nào rồi chứ?
- Vâng.
Ham muốn sống của Minh Hạ đang đi chơi vẫn chưa về, còn hỏi anh.
- Anh có đi không? Nếu không em rủ Tú Linh đi cùng mình.
Sắc mặt người nào đó lập tức trở nên xám xịt.
- Anh không đi, em cũng không được đi.
Ham muốn sống của Minh Hạ vẫn đang đi chơi chưa về nhà, cô kiên định giữ chặt hai tấm vé trong tay.
- Không được.
Bộ phim này em đã hóng rất lâu mà không giành được vé, em muốn đi xem.
Anh gọi cả họ lẫn tên của cô.
- Lâm Minh Hạ.
Anh rất ít khi gọi cô như vậy, trừ khi là cực kỳ tức giận.
- Em đổi ý rồi, em không đi nữa.
Khát vọng sống của Minh Hạ về rồi, nhưng đưa tấm vé cho anh vẫn rất lưu luyến, cầm mãi không buông, hai mắt ầng ậng nước như vừa mất đi bảo bối của mình.
Hoàng Đông có cảm giác như mình vừa gây ra tội ác tày trời gì đó, anh xoắn xuýt hồi lâu lại hỏi cô.
- Em thích xem phim của anh ta lắm à?
- Vâng.
- Thế có thích người không?
Minh Hạ hiểu lý do vì sao anh lại đột nhiên tức giận rồi, cô thành thật nói.
- Không thích người, chỉ thưởng thức tài năng của anh ấy thôi.
Quanh người Hoàng Đông tức thì tỏa ra mùi giấm chua nồng nặc.
- Có gì khác nhau chứ?
- Khác mà.
Cho dù em thích xem phim, thích diễn xuất của anh ấy bao nhiêu cũng không nhiều bằng thích anh được.
Anh không biết diễn xuất, nấu ăn không ngon, còn rất bạo lực.
Tính tốt không thấy đâu mà tính xấu có thừa, nếu thật sự lấy tài năng làm thước đo, anh căn bản không có cửa đấu với những người khác.
Hoàng Đông càng nghĩ càng cảm thấy nguy cơ.
Giọng anh ỉu xìu.
- Minh Hạ, em thích anh ở điểm gì vậy?
Câu hỏi này Minh Hạ không tìm ra đáp án, nhưng nếu bắt buộc phải có một câu trả lời thì chắc là.
- Anh rất đẹp trai, em sống từng này lâu còn chưa gặp ai đẹp như anh.
- ...!
Sao anh càng cảm thấy nguy cơ hơn nhỉ?
- Em chỉ thích khuôn mặt của anh thôi à? Vậy nếu sau này anh già đi thì sao, em còn thích anh không?
Minh Hạ phì cười.
- Sau này anh già thì em cũng thành bà lão rồi, lúc đấy còn thích ai được chứ?
- Nhưng em sẽ trở về thế giới của mình, khi đó em vẫn sẽ trẻ đẹp và rồi lại thích