Cuối tuần, quán bar vô cùng náo nhiệt.
Lúc trước Nguyễn Nhuyễn đi ngang qua, quán còn phải phát tờ rơi quảng cáo, giờ không thấy người đó nữa, chỉ thấy hai nam nhân cao to lực lưỡng mặc vest, đeo kính râm, khoanh tay đứng chắn hai bên cửa.
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Trời tối như vậy còn đeo kính râm, hai người đó có thấy đường được không nhỉ? Nah, chắc là cho dù không thấy thì cũng phải đeo cho có khí thế.
Nguyễn Nhuyễn và Phương Hủ vừa đến gần cửa đã bị cản lại.
“Xin hãy xuất trình chứng minh thư.
Cuối tuần là buổi tổ chức riêng của Omega, Alpha không được vào.”
Nguyễn Nhuyễn: “…………” Phương Hủ: “Trông tôi giống A lắm à?”
“Ngại quá.” Nam nhân lực lưỡng mặt không biến sắc, “Tôi đeo kính râm, không nhìn rõ.
Xin hãy xuất trình chứng minh thư.”
Phương Hủ: “…………”
Phương Hủ nhìn Nguyễn Nhuyễn, lại nhìn hắn, không thiết tha mà hỏi câu: “Alpha không được vào hả?”
“Được.
Nhưng phải vào phòng riêng, tuân thủ quy tắc, không được quấy rối các Omega.” Phương Hủ: “!”
Đúng là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, xe đến chân núi ắt có đường mà.
Nguyễn Nhuyễn còn tưởng phải về nhà thôi, không ngờ được cho vào, cô đi theo hắn, Phương Hủ theo sau cô.
Omega trước giờ đều rất ít, gọi là tổ chức riêng, chẳng qua chỉ giới hạn trong phạm vi sảnh lớn mà thôi.
Trên lầu vẫn thấy Alpha và Beta ra ra vào vào.
Tuy nói là phải vào phòng riêng, nhưng thực ra vẫn được phép đến sàn nhảy.
Còn cái gọi là quản chế dành cho Alpha, chỉ là bị mấy bảo an theo dõi từ hành lang phòng đến sàn nhảy mà thôi.
Bằng cách này, vẫn có thể đảm bảo an toàn cho Omega.
Alpha và Beta mà có tiền có địa vị một chút, vẫn có thể thoải mái vui chơi, miễn là không quấy rầy đến người khác.
Chậc, tiền mà, ai lại không muốn nhận.
Nguyễn Nhuyễn và Phương Hủ vào phòng tìm chỗ ngồi xuống.
Nhìn giá, yên lặng nuốt nước miếng.
“Tớ muốn uống thử một lần cho biết.” Phương Hủ cười hì hì nói, “Nhuyễn, cậu cứ thoải mái chọn đi, hôm nay tớ mời.”
Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc: “Cậu phát tài hả?”
Bình thường ở trường Phương Hủ chả bao giờ mua quà vặt ở căn tin cả, tiết thể dục mọi người đều đi mua nước, cậu cũng chỉ uống nước lọc mang theo.
Không bàn đến gia cảnh của cậu —— mà Nguyễn Nhuyễn cũng nghĩ Phương Hủ là một người sống rất tiết kiệm.
Phương Hủ nhìn thoáng qua menu, thở dài: “Cái phòng này là phòng rẻ nhất á.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Thành thật quá.
“Dù sao tớ cũng chuẩn bị tiền hết rồi.” Phương Hủ nói, “Biết được thêm nhiều cái mới.”
Cả hai đều là lần đầu tiên đến bar, hơi “lúa”, mà cũng chẳng có ai khác đi cùng nói chuyện, chỉ có thể ở lì trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ uống rượu.
Phương Hủ ngồi chưa được 5 phút đã chịu hết nổi, đứng lên tuyên bố: “Tớ muốn xuống lầu chơi với mấy em gái O đáng yêu!” Sàn nhảy mở nhạc xập xình đinh tai, trong phòng cách âm vẫn nghe rất to, cho nên Phương Hủ không thể không hét lên, càng làm cho cậu có vẻ khí thế mười phần, giống như muốn ngay lập tức giương buồm ra khơi bắt đầu hành trình trở thành vua hải tặc.
Nguyễn Nhuyễn cười nói: “Cậu chú ý an ——”
Hai chữ “an toàn” còn chưa ra khỏi miệng, Nguyễn Nhuyễn đã bị Phương Hủ kéo tay: “Cậu phải đi với tớ.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Thực ra cô muốn ngồi đây ăn trái cây hơn, không muốn đi làm vua hải tặc với cậu.
Phương Hủ kéo Nguyễn Nhuyễn ra ngoài.
Tầng lầu xây theo hình vòng tròn, đứng ở hành lang nhìn xuống là có thể nhìn thấy sàn nhảy náo nhiệt.
Phương Hủ và Nguyễn Nhuyễn ghé vào lan can nhìn.
Cậu quay qua nhìn Nguyễn Nhuyễn, hứng thú bừng bừng nói: “Cậu xem, trông như một ao cá lớn vậy á.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
…… Cô cũng không muốn làm hải vương nha.
Tiếng nhạc gầm thét long trời lở đất, những thân hình uốn éo lắc lắc làm Nguyễn Nhuyễn cảm thấy không ổn lắm.
Hơn nữa cô là Alpha, theo lý mà nói thì không nên gia nhập, sẽ quấy rầy người ta đang vui vẻ.
Nguyễn Nhuyễn xuống lầu với Phương Hủ, nhỏ giọng nói: “Tớ tìm một chỗ ngồi chờ cậu nha……”
Phương Hủ chớp mắt: “Cậu không thích chỗ này hả?”
“Cũng không phải.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Nhiều Omega quá…… Tớ sợ tớ không kiềm chế được.”
“Nhuyễn của chúng ta mà cũng sẽ động tâm với Omega à?”
Phương Hủ híp mắt cười, “Vậy cậu cứ đi đi, tớ dạo một vòng rồi quay lại, không lâu đâu.”
Nguyễn Nhuyễn gật đầu, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Phương Hủ đã chuồn đi chơi mất rồi, một mình Nguyễn Nhuyễn ở lại, cũng không cảm thấy buồn.
Cô rất thích con người, bản thân cô trước giờ vẫn luôn nỗ lực hòa nhập với con người, cho nên quan sát các kiểu sinh hoạt vui chơi của con người, cũng rất cần thiết, tuy nhiên Nguyễn Nhuyễn không “cảm” được lạc thú của việc uống rượu khiêu vũ ở bar.
Cô cảm thấy cô sắp bị tiếng nhạc dộng cho rơi rụng thành từng mảnh, hồi nãy khi nghe Phương Hủ nói chuyện còn run run.
Nguyễn Nhuyễn vừa nhìn mọi người chơi vui vẻ, vừa để ý chỗ Phương Hủ đang chơi, xem cậu có bị gì không —— Giây lát sau, đột nhiên có người chắn trước mặt cô.
“Chào a.” Đối phương mặc áo sơ mi đen, vài chiếc cúc áo mở toang, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Nhìn thân hình của anh ta, chắc là một Beta, hoặc là một Omega hơi đô xíu.
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu lại, muốn tiếp tục theo dõi tỷ muội tốt của mình.
Vị kia lại mở miệng: “Lần đầu tiên tới chơi hả?”
“Ừ.” Nguyễn Nhuyễn đáp lại.
Cô định yêu cầu đối phương tránh ra chút, bởi vì anh ta đã chắn mất tầm nhìn của cô.
Chẳng qua Nguyễn Nhuyễn còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Phương Hủ vội vàng vọt về ——
Sảnh lớn vô cùng đông, tiếng người ồn ào, nhưng Phương Hủ vẫn có thể lách qua mà lạch bạch chạy ra.
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Phương Hủ vọt tới chỗ Nguyễn Nhuyễn, hoảng loạn: “Nhuyễn, chúng ta đi về đi, lẹ lên!”
Nguyễn Nhuyễn sửng sốt: “……Sao vậy?”
“Về về về, về phòng rồi nói.” Phương Hủ hấp tấp trả lời, tiện đường ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, “Vị này…… là người quen của cậu hả?”
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu.
“Ồ.” Phương Hủ nghe vậy xông tới, kéo tay Nguyễn Nhuyễn, “Vậy thì chúng ta về mau!”
Nguyễn Nhuyễn: “A……”
Cô còn chưa phản ứng kịp đã bị Phương Hủ kéo về phòng.
Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, nhìn Phương Hủ đóng cửa lại, khom người chống gối thở dốc, như thể vừa bị chó dí vậy.
Nguyễn Nhuyễn hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
“Tớ bị hù chết!!” Phương Hủ nói, “Tớ thấy tên B kia!!!!” Cậu vừa thở dốc vừa vỗ ngực, xem ra thật sự là bị dọa.
Hai ba giây sau Nguyễn Nhuyễn mới nhận ra “Tên B kia” là đang nói Tống Tri Hạnh —— giáo viên dạy toán của hai người.
Nguyễn Nhuyễn “A”, cũng rất kinh ngạc: “Thầy Tống cũng ở đây?”
“Tớ còn ước gì tớ bị mù.” Phương Hủ vẫn còn vỗ ngực, “Không ngờ tên B đó mà cũng đến đây nhảy disco, còn đáng sợ hơn bị mù nữa.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Bị mù vẫn đáng sợ