Nguyễn Nhuyễn luôn cảm thấy hơi xấu hổ.
Bởi vì nam nhân trước mặt rõ ràng là Omega, nhưng mùi tin tức tố lại vô cùng trầm ổn lạnh lẽo, chỉ có thể ngửi ra chút ngọt ngào trong mùi bạc hà tươi mát......!Tóm lại là một mùi hương ngửi phát liền thấy rất "công".
Còn cô, tuy là Alpha, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được mùi tin tức tố của mình một chút.
Mùi cam ngọt ngào của Nhuyễn Nhuyễn -- giống hệt mùi của bản thể của cô, một cục kẹo gummy bear vị cam....!May mắn Alpha không dùng mùi tin tức tố của mình để áp chế người khác.
Bàn tay siết tay Nguyễn Nhuyễn của Giang Ngôn Trạm hơi thả lỏng ra, giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn trên trán anh, hầu kết lên xuống, sau đó như kiệt sức mà gục đầu lên vai Nguyễn Nhuyễn.
Anh muốn lui ra, nhưng cả người không có sức, chỉ có thể dựa vào vai Nguyễn Nhuyễn thở dốc không ngừng.
Thân thể này......!quá......!vô dụng......!
Giang Ngôn Trạm nhắm mắt, cắn chặt răng, không để cho một thanh âm nào thoát ra.
Nguyễn Nhuyễn như muốn trấn an mà vuốt lưng anh, thở dài: "Hầy......!Anh may mắn lắm mới gặp được tôi đó nha." Cô biết, tin tức tố của Omega trước mặt này quyến rũ biết bao nhiêu.
Thân thể của cô đã sớm có phản ứng với anh ta, nếu không phải cô vừa mới đến đây, vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với thân thể hiện tại, thì thật sự không kiềm chế nổi.
Nguyễn Nhuyễn dựa tường, một tay cầm túi, tay khác lục lọi.
Nghe nói khi mới vừa xuyên qua sẽ có một ít đạo cụ hữu dụng -- vậy thì cái túi này chắc chắn là đạo cụ kèm theo rồi!
Cô lấy áo khoác của mình ra, giũ mấy cái rồi mặc vào cho nam nhân còn đang dựa vào người cô, che lại lớp áo sơ mi đã bị mở tung.
Vóc dáng của anh ta cường tráng hơn cô rất nhiều, cũng may áo khoác là oversize, có thể thuận lợi mặc lên người đối phương, còn có thể kéo kín khóa.
Giang Ngôn Trạm đã hết chịu nổi, vừa rồi tiếp xúc với tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn làm cả người anh mềm nhũn, chỉ bằng việc khống chế bản thân không nức nở ra tiếng cũng đã khiến anh hao hết sức.
Anh nhắm chặt mắt lại, trông như sắp bất tỉnh.
Đôi chân dài thoát lực, đầu gối mềm nhũn, sắp khuỵu xuống.
Nguyễn Nhuyễn vội vàng vươn tay đỡ eo anh.
Không ngờ nam nhân nhìn cường tráng như vậy mà eo lại nhỏ xíu......!
Cơ thể lại theo bản năng nổi lên phản ứng làm Nguyễn Nhuyễn có chút ngượng, cô đỏ mặt nhẫn nhịn, một tay đỡ eo Giang Ngôn Trạm, tay kia thả túi xuống đất rồi lục tìm điện thoại.
Ý thức của Giang Ngôn Trạm đã bắt đầu mơ hồ.
Cuối cùng, anh mơ hồ nghe thanh âm mềm như bông của một cô gái nhỏ, là người vừa mới cưỡng bách uy hiếp anh, mang theo mùi tin tức tố ngọt ngào dễ ngửi --
Cô nói: "Xin chào, là trung tâm cấp cứu phải không? Tôi phát hiện một Omega đột ngột đến "kỳ" vì thuốc ức chế mất tác dụng ở gần đường Kinh Phụ, phố 174......"
Giang Ngôn Trạm nghe đến đó, hai mắt đã tối sầm.
Hoàn toàn ngất đi.
......!
......!
Chuyện đã qua mười ngày.
Mười ngày sau, Nguyễn Nhuyễn ngồi trong lớp, thỉnh thoảng sẽ nhớ lại mình đã từng nhặt được một tổng tài cao phú soái ở hẻm nhỏ.
Theo cốt truyện ngôn tình cẩu huyết, nếu anh ta là nam chủ, hẳn là đã sớm tìm tới cửa mới đúng.
Bạn cùng bàn của Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu nhìn cô một cái, giọng vô cùng nhỏ mà gọi cô: "Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn --"
Nguyễn Nhuyễn giật mình, ngẩng đầu: "A?"
Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy giáo viên dạy toán đứng trên bục giảng cười lạnh một tiếng, vô cùng hung dữ mà ném sách giáo khoa xuống bục, nói: "Vậy bạn học Nguyễn Nhuyễn lên đây làm bài này đi." Nguyễn Nhuyễn: "......"
Xem ra cô làm việc riêng đã bị thấy mất rồi.
Giáo viên dạy toán là một nam nhân nhìn rất trẻ, cao nhất 24-25 tuổi.
Nhưng hắn năm nay đã 36.
Ở thế giới ABO, tuổi thọ trung bình của con người là 150 tuổi.
Bởi vậy thời học sinh cũng kéo dài, kiến thức phổ thông bắt buộc cũng nhiều hơn một chút.
Người bình thường 22 tuổi mới tốt nghiệp cấp 3.
Đợi đến khi tốt nghiệp đại học, cũng đã 28 tuổi.
36 tuổi, giáo viên này cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh không bao lâu, tính theo tuổi thọ trung bình ở đây, thì vẫn là một nam nhân trẻ tuổi.
Tuổi của "Nguyễn Nhuyễn" là tuổi của chủ cũ cơ thể này, hiện tại vừa mới 21 tuổi.
Tuổi này ở thế giới cũ của Nguyễn Nhuyễn, thì đã là người trưởng thành rồi.
Nhưng ở đây chỉ là học sinh cấp 3.
Đến tận bây giờ cô vẫn còn chưa quen, phản ứng cũng bị chậm nửa nhịp so với các bạn học khác.
Nguyễn Nhuyễn chậm rì rì đứng lên, vị giáo viên 36 tuổi kia đã ôm ngực, không kiên nhẫn mà hối thúc cô: "Nhanh lên."
Bạn Omega cùng bàn của Nguyễn Nhuyễn thấp giọng oán giận: "Thật hung dữ."
Giáo viên dạy toán tên là Tống Tri Hạnh, là một Beta bình thường.
Bình thường cũng không tính là hung dữ nhất, nhưng cũng tuyệt đối không ôn nhu, mọi người đều gọi hắn là tên B.
Bởi vì tính cách của Tống Tri Hạnh không quá được học sinh yêu thích, mỗi lần có tiết toán, đều có một đám học sinh lén lút nhỏ giọng nói "Tên B kia lại tới nữa".
Có điều các Beta khác cũng không cảm thấy bị xúc phạm.
Nguyễn Nhuyễn vừa nghĩ lung tung, vừa chậm rãi đến trước bảng đen, lại chậm rãi cầm một viên phấn lên.
Bài trên bảng cô biết, còn có chút ấn tượng.
Chẳng qua cô phản ứng vẫn luôn tương đối chậm, cho nên muốn suy nghĩ một chút.
Tống Tri Hạnh nhướng mày: "Có biết làm hay không?"
Nguyễn Nhuyễn cầm phấn, chậm rãi viết chữ "Giải" lên bảng.
Tống Tri Hạnh: "......"
Có điều cô viết chữ "Giải" rất chậm, bạn học ngồi phía dưới đồng loạt cười, đều cho rằng cô đang muốn khiêu khích "tên B kia".
Tống Tri Hạnh đợi không đến một phút, thấy Nguyễn Nhuyễn không làm gì tiếp, liền cười lạnh nói: "Không biết làm thì --"
"Biết làm......."
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Nguyễn Nhuyễn ngắt lời.
Nguyễn Nhuyễn hơi ngại, cô đang nghĩ cách giải, không chú ý giáo viên hỏi cô có biết làm hay không.
Không muốn đợi đến khi cô phản ứng lại, hắn đã sốt ruột hỏi câu tiếp theo.
Nhưng vừa nãy đã bị cô chặn họng.
Bài trên