Nhà Giang Ngôn Trạm cũng không khác tưởng tượng của Nguyễn Nhuyễn mấy—— ý là, là kiểu nhà điển hình của mấy nam chính tổng tài.
Màu chủ đạo là trắng và đen, trong nhà cũng không có mấy đồ trang trí linh tinh, có vẻ lạnh lẽo.
Nguyễn Nhuyễn nắm tay anh, quay đầu hỏi: “Máy giặt nhà anh ở đâu thế?” Giang Ngôn Trạm hất cằm ý bảo ở bên trái.
Bình thường anh không hay ra vào phòng giặt giũ, cho nên khi đi theo Nguyễn Nhuyễn vào cảm thấy hơi lạ lẫm.
Nguyễn Nhuyễn thật sự đi tìm nhãn hiệu nước giặt quần áo, hóa ra anh dùng của X Diệu.
…… Bình dân ghê nha.
Nguyễn Nhuyễn cười, quay người lại ôm anh, ghé vào trên vai anh hít hà.
Giang Ngôn Trạm: “……”
“Tôi muốn dùng cùng loại với anh.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Thơm quá đi.”
Giang Ngôn Trạm thấp giọng hỏi cô: “Cô ăn tối chưa?”
“Vẫn chưa.
Có điều hồi chiều tôi quay video bún ốc với bạn, nên có ăn một chút rồi.” Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu, lộ ra cần cổ mảnh khảnh trắng nõn, “Anh ngửi một chút xem còn mùi không?”
Hầu kết Giang Ngôn Trạm lên lên xuống xuống.
Như bị ma xui quỷ khiến, anh thật sự cúi đầu xuống ngửi bên cổ cô.
“Không có.” Giọng anh hơi nghèn nghẹn, “…… Rất thơm.”
Nguyễn Nhuyễn: “Hehe.”
Xem ra không uổng công cô tắm rửa một phen, dầu gội với sữa tắm cô cũng lựa chọn kĩ càng lắm đó.
Hôm nay Nguyễn Nhuyễn đã có chuẩn bị trước hết rồi nha! Nguyễn Nhuyễn nắm áo anh, kiễng chân hôn lên sườn mặt anh: “Anh tốt quá đi.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh thấy Nguyễn Nhuyễn thật sự rất giống con nít.
Hồi nãy anh chỉ khen cô một chút—— cũng không hẳn là khen, chỉ là trung thực trả lời mà thôi—— thế mà cô vẫn rất vui vẻ, còn nói anh tốt.
Cô quá là dễ thỏa mãn, thậm chí còn chạy theo hỏi hãng nước giặt, có khác gì con nít không chứ……
Giang Ngôn Trạm nghĩ đến đây thì khựng lại.
Bởi vì anh nhận ra anh cũng rất muốn biết tên hãng sữa tắm Nguyễn Nhuyễn dùng.
Anh ôm Nguyễn Nhuyễn, chỉ thấy người trong ngực như một cục bông mềm mềm lại còn thơm ngọt ngào.
Nguyễn Nhuyễn đẩy anh ra chút, vẫn còn nắm tay anh, thái độ lịch sự, thanh âm ôn hòa: “Tôi vào phòng anh xem được không?”
Giang Ngôn Trạm: “Ừm.”
Anh dẫn Nguyễn Nhuyễn lên lầu, đến phòng ngủ của anh.
Phong cách bài trí cũng giống phòng khách, chỉ là màu đen là chủ đạo, ga giường cũng là màu đen.
Nguyễn Nhuyễn hơi kinh ngạc: “Anh thích màu đen hả?”
“…… Ừ.” Giang Ngôn Trạm nói, “Xem như là vậy đi.”
“Hình như tổng tài nào cũng thích phong cách này hết nhỉ,” Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, “Nhưng mà tôi thấy anh hợp với màu xanh lam và trắng hơn đó……” Cô nhìn Giang Ngôn Trạm: “Ôn nhu giống anh vậy đó.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh thấy anh cũng đâu có ôn nhu lắm?
Nguyễn Nhuyễn nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào chiếc giường lớn, nói anh: “Anh nằm lên trước nhé?”
Giang Ngôn Trạm: “……?”
“Tôi sẽ làm từ phía sau.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Biết đâu sẽ ổn hơn đó?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Thế nào cũng được.”
Nhưng mà…… tư thế này trông giống “đợi người đến ăn”, phục tùng quá.
Giang Ngôn Trạm ngồi ở mép giường, do dự.
Nguyễn Nhuyễn đi qua, đứng trước mặt anh hỏi: “Làm sao thế?”
“…… Không có gì.”
Giang Ngôn Trạm nói xong, lại im lặng.
Thực ra anh muốn ở trên hơn—— nhưng lời này sao có thể nói ra chứ.
Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, đột nhiên nhận thấy mình thẳng thắn quá.
Dù sao bây giờ cô và anh cũng đã xác định quan hệ rồi mà.
Đâu thể bảo người ta nằm lên giường đi, rồi cô đến cắn một cái là xong việc, nhỉ? Làm vậy không lãng mạn chút nào.
Đánh dấu cũng giống hôn, phải tạo không khí chút mới đúng.
Cô thật sự là đã bị quan niệm của số đông lây nhiễm mất rồi.
Nguyễn Nhuyễn leo lên, quỳ một gối, tách mở hai chân Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh theo bản năng lùi lại, tay chống đệm chăn sau lưng, thân trên ngả ra sau một chút.
Nguyễn Nhuyễn thấy vậy lập tức sấn tới, đè lại.
Giang Ngôn Trạm: “……?”
“Xin lỗi, tôi không nghĩ đến cảm nhận của anh.” Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, chạm vào mặt Giang Ngôn Trạm, ngón tay khẽ vuốt ve..
Giang Ngôn Trạm: “?”
Nguyễn Nhuyễn hôn lên trán anh một cái: “Yêu cầu thẳng thừng như vậy đúng là khó xử cho anh.” Cô lại hôn chóp mũi Giang Ngôn Trạm: “Anh vẫn chưa vào trạng thái được đúng không?”
Trạng thái? Trạng thái gì……
Giang Ngôn Trạm cảm thấy choáng váng.
Anh nhìn Nguyễn Nhuyễn, ánh mắt cũng dần mê man.
Lông mi dày rũ xuống, khuôn mặt luôn nghiêm túc giờ đây vừa ôn hòa vừa quyến rũ.
Nguyễn Nhuyễn xem mà ngứa ngáy cõi lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.
Giang Ngôn Trạm căng cứng cả người, một tay chống phía sau, tay còn lại nắm cánh tay Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn trở tay đè tay anh lại, ôn hòa dỗ ngọt: “Ngoan…… nằm xuống đi nhé?” Tin tức tố mùi kẹo cam lập tức lan tỏa.
Tuy là tin tức tố Alpha, nhưng không hề có sức công kích, mà là ôn hòa nhẹ nhàng.
Giang Ngôn Trạm nheo mắt, thanh âm khàn khàn: “Nguyễn Nhuyễn……”
“Tôi đây.” Nguyễn Nhuyễn duỗi tay nhéo nhẹ gáy anh.
Xúc cảm lạnh lẽo làm anh rùng mình, mặt đỏ ửng, khàn giọng gọi cô: “Nhuyễn Nhuyễn.” Nguyễn Nhuyễn cúi đầu hôn dái tai anh: “Ừ.
Tôi đây.” Ý thức Giang Ngôn Trạm dần mông lung mơ hồ, như thể lạc vào biển sương mù trong đêm khuya.
Nhưng anh không đang trong kỳ phát tình, lý trí vẫn còn nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo…… Làm anh càng không thể chịu nổi, cảm giác hổ thẹn đang nhấn chìm anh.
Anh không thể xoay người, chỉ có thể nằm yên chờ Alpha đến ăn.
Giang Ngôn Trạm hơi cúi