Giang Tuyết Phi chưa bao giờ là người đứng đắn, nhưng cũng không phải hạng vô công rỗi nghề.
Phàm là làm ăn buôn bán, chị ta chưa từng để bản thân bị thua thiệt.
Chị đã chịu bỏ thời gian và tiền tài đầu tư cho ai, thì người đó chắc chắn có tiềm năng khủng.
Cho nên, Giang Ngôn Trạm ngoài mặt không để tâm, nhưng anh biết rõ chuyện chị nói là thật.
Video mới nào của Nguyễn Nhuyễn Giang Ngôn Trạm cũng xem, thậm chí còn cày view cho cô lúc rảnh nữa cơ —— Nhưng trước giờ anh đều xem với tâm thế vì đó là bạn gái anh, chứ chưa từng nghĩ đến cô sẽ nổi tiếng, sẽ gây được sự nghiệp.
Giang Ngôn Trạm cảm thấy, có khi chính Nguyễn Nhuyễn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Cô rõ ràng làm vì đam mê hơn vì tiền bạc.
Anh nhìn Giang Tuyết Phi, định từ chối nhưng lại thấy chị ta nở nụ cười ngây thơ vô số tội: “Nếu em không chịu, thì chị sẽ gọi em là cục cưng trước mặt bàn dân thiên hạ.”
Giang Ngôn Trạm: “……………………”
“Dụ cả cha mẹ, cả Đoạn Tư hùa theo nữa.” Giang Tuyết Phi cười toe toét, “Rồi mọi người đều sẽ gọi em là cục cưng.”
Giang Ngôn Trạm mặt lạnh tanh: “Giang Tuyết Phi.”
Bị gọi hẳn tên cúng cơm làm Giang Tuyết Phi chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản như không.
Hứ, làm mặt lạnh thôi mà, tưởng chị đây sợ chắc?
“Biết zồi biết zồi, chỉ có bạn gái của em mới được gọi thôi.” Giang Tuyết Phi cười nói, “Giang tổng cưng người ta ghê nha.”
Cho dù có cà lơ phất phơ thật thì Giang Tuyết Phi vẫn biết chừng mực.
Giang Ngôn Trạm: “Chỉ một lần này thôi đó.”
Thấy anh đồng ý, Giang Tuyết Phi vui vẻ: “Ok luôn.
Vậy để chị về chuẩn bị, ẻm thích ăn gì?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Chị rảnh quá nhỉ?” Còn muốn mời người ta đi ăn nữa à?
“Hê hê, nào dám.” Giang Tuyết Phi cười nói, “Có cần chuẩn bị thêm phòng không? Hay là hai đứa ngủ chung?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Trước khi anh kịp bùng nổ thì chị ta đã chuồn mất dạng, “Oke vậy là một phòng đúng không, chúc hai đứa ngủ ngon nhó.”
Giang Ngôn Trạm nhìn dáng vẻ xuân phong đắc ý của chị, hối hận trào dâng.
Trông Giang Tuyết Phi có khác gì mấy bà mẹ sốt ruột muốn ôm cháu không cơ chứ.
Cha mẹ của hai người rất yêu thương nhau, nhiều đến mức chẳng buồn quản hai chị em anh, tạo điều kiện vô cùng thuận lợi cho Giang Tuyết Phi lộng hành.
Anh cũng biết, Giang Tuyết Phi đã mất hết niềm tin vào tình yêu, cũng không còn nhu cầu yên bề gia thất, nên lập tức đặt kỳ vọng vào anh.
Trước thì còn có thể “Không sao, chưa gặp được người phù hợp, không vội.”, nhưng giờ đối tượng đã có, chị ta có thể không sốt ruột sao?
……
Giang Ngôn Trạm không muốn áp lực Nguyễn Nhuyễn, nên không để cô gặp Giang Tuyết Phi.
Nhưng thực ra cô chẳng cảm thấy áp lực gì cả.
Lúc nghiên cứu cuộc sống của con người, Nguyễn Nhuyễn nhận ra khoảng thời gian từ yêu đương đến kết hôn của mỗi người là khác nhau.
Có người yêu lằm yêu lốn, gần cả chục năm vẫn chưa cưới, cũng có người mới quen một tháng đã lên xe bông, thậm chí còn có người cưới trước yêu sau—— Tuy trường hợp cuối thường chỉ xuất hiện trên phim truyện thôi nhưng vẫn có giá trị tham khảo.
Tóm lại, cô quen Giang Ngôn Trạm cũng được một thời gian, tình cảm của cả hai cũng ngày càng sâu đậm, “kẹo cứng” cũng ngày càng thích người ta, giờ ra mắt gia đình nhà vợ là hợp lý gòi.
Giang Ngôn Trạm nói cha mẹ anh thường không ở nhà, nhà chỉ có một chị gái.
Nguyễn Nhuyễn cũng có ấn tượng với người chị này, là một nữ Alpha cực kì đẹp, thậm chí còn đẹp hơn mấy minh tinh mà cô gặp ở chỗ Giang Ngôn Trạm.
Có ấn tượng đầu tốt như vậy, Nguyễn Nhuyễn nghiễm nhiên chờ mong, lúc Giang Ngôn Trạm đến đón, cô không hề che dấu sự hưng phấn:
“Tôi định đi mua ít quà tặng chị.” Cô nhìn Giang Ngôn Trạm, ngại ngùng nói, “Đột xuất quá nên tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả…… Không biết chị thích gì?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Bây giờ anh ăn giấm còn kịp không?
Gọi “chị” ngọt xớt thế?
Giang Ngôn Trạm mặt lạnh tanh: “Chị ta không thích gì hết.”
Nếu không muốn nói là chỉ thích tiền.
Công ty càng phát triển lớn mạnh thì tiền phải chi ra cũng càng nhiều, bao nhiêu cũng không đủ.
“Ừm ừm.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Vậy anh chờ tôi xíu được không? Tôi đi chuẩn bị…… Đúng rồi, chị ăn bánh kem được không?”
“Được.” Giang Ngôn Trạm suy nghĩ hai giây, “Gì cũng thồn được.”
Mặc dù bình thường thì sẽ không ăn, mồm lúc nào cũng bảo giảm cân kiêng đồ ngọt, nhưng giỏi lắm là được ba ngày rưỡi.
Anh cũng đoán được Nguyễn Nhuyễn sẽ mua cho Giang Tuyết Phi bánh kem, dù sao cô cũng hay mua cho anh mà.
Tiêu chuẩn đồ ngọt của cô rất cao, luôn tìm được những món ngon xuất sắc.
Giang Tuyết Phi mà không thích thì anh đi đầu vào đất.
Nguyễn Nhuyễn ngồi cạnh anh, mở điện thoại rep vài tin nhắn, nói với anh: “Cục cưng, ngày mai tôi qua nhà anh được không? Qua tặng quà cho chị, chắc là hôm nay mua không kịp rồi.”
Giang Ngôn Trạm gật đầu: “Được.”
Muốn gì cũng cho.
Anh dẫn Nguyễn Nhuyễn đi ăn tối, rồi tiện đường qua nhà cô, xem phim cùng nhau.
Lần này là một bộ khoa học viễn tưởng, Nguyễn Nhuyễn xem vô cùng chăm chú, những lúc đến cao trào đều nắm chặt tay anh.
Giang Ngôn Trạm có chút không tập trung, thần trí của anh lúc thì dùng ở chỗ hai tay đan nhau, lúc thì ở chân Nguyễn Nhuyễn, đôi chân trắng nõn đang dựa vào chân anh.
Nhưng anh không có nhìn lâu đâu.
Phim hết, khi Nguyễn Nhuyễn còn đang đắm chìm trong dư vị thì Giang Ngôn Trạm đã phát hiện ra điểm khác thường.
“Hình như thiếu gì đó?” Giang Ngôn Trạm nhìn Nguyễn Nhuyễn, “Tách trà mọi khi ở đây đâu rồi?”
Nguyễn Nhuyễn: “A……”
Cô rất thích ăn bánh kem, mà đã có bánh thì phải có trà mới gọi là tiệc trà chiều được, nên hay uống cùng hồng trà gì đó.
Nguyễn Nhuyễn có hẳn một bộ ấm trà, bình thường đều đặt ở đây.
“Lỡ, lỡ tay làm vỡ mất rồi.” Nguyễn Nhuyễn ấp úng nói, “Bộ mới thì chưa giao tới.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn nói dối dở ẹc, nhìn phát biết ngay.
Giang Ngôn Trạm phải kìm nén lắm mới không cười thành tiếng, chỉ “Ừ” đáp lại.
Cái này chắc chắn có liên quan đến “bất ngờ” mà cô đã nói trước đó.
Kết hợp với việc một ít đồ dùng biến mất, Giang Ngôn Trạm thậm chí còn không cần phải đoán, chắc chắn là cô đang chuyển nhà.
Người yêu ngốc thế này, sợ bị người ta bắt nạt quá đi.
Giang Ngôn Trạm nắm tay Nguyễn Nhuyễn, một chút cũng không muốn dẫn cô về nhà mình.
Nguyễn Nhuyễn sẽ bị Giang Tuyết Phi sói đội lốt cừu lừa mất.
……
Trưa hôm sau, khi Nguyễn Nhuyễn gặp Giang Ngôn Trạm, trong tay đã cầm sẵn một hộp bánh kem.
Giang Ngôn Trạm ngạc nhiên vì không ngờ mình lại có thể hiểu cô nhanh đến thế.
Bọn họ ở bên nhau cũng chưa lâu, nhưng lại như vợ chồng già vậy.
Giang Ngôn Trạm nở nụ cười dịu dàng, chở Nguyễn Nhuyễn về nhà mình.
Mọi ngày Giang Tuyết Phi là con người của trì hoãn, cái gì cũng luôn cố chây lười hết mức có thể.
Nhưng hôm qua nghe Nguyễn Nhuyễn không tới, chị ta lập tức đi tăng ca thâu đêm, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành hết mọi công việc tồn đọng.
Chỉ để hôm nay chị ta có thể thỏa thích ăn chơi nhảy múa.
Chị đã tính hết rồi, sau lần gặp này sẽ sắp xếp cho hai người một chuyến tuần trăng mật sớm, rồi dụ cả hai đi.
Du lịch dài ngày là cách hâm nóng tình cảm nhanh nhất và hữu hiệu nhất.
Huống hồ hai người có độ phù hợp cao sẵn, đi chơi chung đụng nhiều, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sau đó…..
Chị sẽ có một cháu gái đáng yêuuuuu!!!! Cháu trai cũng được.
Có là được.
Giang Tuyết Phi ôm một bụng tính toán chờ thỏ vào miệng cọp.
Ồ quao, Alpha gì mà đáng yêu quá mức cho phép thế.
Thậm chí còn đáng yêu gấp 5 vạn lần mấy Omega mà chị đã từng yêu đương.
—— Không những đáng yêu, mà giống cũng rất tốt nha.
Đúng là đồng loại có khác, cho dù ngạc nhiên nhưng Giang Tuyết Phi cũng không cảm thấy việc cô là Alpha có gì sai trái cả.
Tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn rất có sức hút, khiến chị khó lòng rời mắt khỏi cô được.
Trước kia chị đã từng đọc qua nghiên cứu về hiện tượng này rồi.
Theo lịch sử phát triển và tiến hóa của ABO và những nghiên cứu hiện đại, đây là sự sùng bái hoặc sợ hãi của kẻ yếu với kẻ mạnh.
Cái gì có thể không biết nhưng biết điều là phải biết, càng là kẻ đứng trên cao, càng thấu hiểu nỗi sợ hãi khi bị áp bức kinh khủng thế nào.
Giang Tuyết Phi giật thót, mặt nóng ran, chị vừa áp mu bàn tay lên má để hạ nhiệt, vừa ngập ngừng nói: “Chào, chào em.”
Nguyễn Nhuyễn nhìn chị, cũng rất hồi hộp: “Chào ngài ạ, em là Nguyễn Nhuyễn.”
Cô đưa tay về phía Giang Tuyết Phi.
Giang Tuyết Phi bắt tay cô, ngại ngùng: “ y dà, khách sáo quá, em cứ gọi tôi là chị như Ngôn Trạm là được rồi.”
Lời vừa dứt, chị lập tức quay đầu nhìn Giang Ngôn Trạm: “Được hong?”
Nguyễn Nhuyễn vui vẻ gật đầu: "Được ạ.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Hỏi làm gì nữa.
Hôm qua cổ mở miệng là chị ngậm miệng cũng là chị, giờ xin phép có thừa thãi quá không, hứ.
“Em có quà cho chị nè.” Nguyễn Nhuyễn cười ngọt ngào, mang hộp bánh ra.
Giang Tuyết Phi vui vẻ cực kỳ: “Lại đây, lại đây, ngồi đi em.”
Cả chị lẫn Giang Ngôn Trạm đều không thích chung đụng với người ngoài nên nhà không có người giúp việc hay quản gia gì cả.
Chỉ khi nào cả hai đều không ở nhà mới có người vào quét dọn thôi.
Vì vậy lần này Giang Tuyết Phi đã chuẩn bị tất cả.
Mặc dù quá trình chuẩn bị cụ thể không phải chị làm.
Trà hay bánh trái đều có người mang qua bài trí sẵn, chị chỉ cần làm bộ làm tịch sao cho đừng giả trân quá thôi.
Nguyễn Nhuyễn cũng rất phối hợp, khen ngợi vô cùng thật trân: “Thơm quá, đây là trà gì vậy chị?”
“Là bạn chị cho, chị cũng không biết tên gì.” Giang Tuyết Phi nói, “Có nhiều lắm, em thích lát cầm về đi.”
Nguyễn Nhuyễn vui vẻ: “Được ạ?”
Giang Tuyết Phi: “Muốn gì cũng cho hết.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Hình như anh bị cho ra rìa rồi thì phải.
Anh ngồi cạnh Nguyễn Nhuyễn, tay vòng ra ôm cô từ sau lưng, ý tuyên bố chủ quyền rất rõ ràng, xụ mặt nhìn Giang Tuyết Phi.
Giang Tuyết Phi dĩ nhiên phát hiện ánh nhìn thiện lành của anh.
Và chị chọn giả mù đánh trống lảng: “Chị gọi em là Nguyễn Nhuyễn được hem?”
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn nói: “Được ạ.”
“Em mua bánh gì dợ.” chị hỏi, "Giờ mình ăn được chưa?”
Nguyễn