Nhà hàng cũng không xa lắm, ở quảng trường phồn hoa sầm uất của thành phố.
Lái xe đến thì chỉ mất hơn 10 phút, còn đi xe buýt thì khoảng nửa tiếng.
Nguyễn Nhuyễn quyết định đi xe buýt.
Nhà hàng đó cũng có chút tiếng tăm trên mạng, cũng có nhiều blogger đã đến quay và review.
Chỉ cần không quấy rầy các khách hàng khác, thì nhà hàng vẫn cho phép quay phim chụp ảnh.
Tuy Nguyễn Nhuyễn là beauty blogger, nhưng không phải là người cứng nhắc, nếu có thể đóng góp một chút bên mảng mỹ thực, cũng không phải là chuyện xấu.
Cô có hỏi qua “sát thủ”, cô có thể nhân cơ hội quay một chút hay không.
“Sát thủ” rất nhanh đã rep: Có thể.
Nguyễn Nhuyễn liền vui vẻ mang theo camera xuất phát.
Trên đường đi cô nhận được tin nhắn của “sát thủ”.
Người xấu nhưng không xấu lắm: [Khi nào đến thì nhắn cho tôi.]
Người xấu nhưng không xấu lắm: [Tôi đến đón cô.]
Rất chi là gentleman nha.
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn nhắn lại “Được”.
Hệ thống ghép đôi hiện tại chỉ có thể ghép đôi Alpha và Omega, thanh âm trong điện thoại là của nam nhân…… Vậy chắc là một nam O.
Nguyễn Nhuyễn ngồi xe buýt đến chỗ hẹn.
Tên nhà hàng là “Bát Trân”, đồ ăn của nhà hàng cũng theo tám vị.
Điểm nổi tiếng nhất của nhà hàng này không phải nằm ở cách trang trí hay là vị trí, mà là đồ ăn rất ngon.
Đây là nơi mà những người bạn qua mạng hay chọn để gặp nhau.
Nhiều người cũng nói rằng việc đầu tiên sau khi có lương chính là đến đây ăn một bữa.
Còn Nguyễn Nhuyễn bây giờ hả, cũng muốn đi ăn một bữa thực thỏa mãn.
Cô đứng ở trạm xe buýt, lấy điện thoại ra nhắn tin cho “sát thủ”.
Kẹo Dẻo: [Tôi xuống trạm rồi, bây giờ liền đến.]
“Sát thủ” lập tức rep lại.
Người xấu nhưng không xấu lắm: [Chờ tôi.]
Người xấu nhưng không xấu lắm: [Ở yên đó.]
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Người này thật hung dữ.
Mới nãy cô còn thấy hắn thật gentle.
Nguyễn Nhuyễn sờ mũi, kiểm tra camera, đột nhiên một thanh âm vô cùng quen thuộc.
“Nguyễn Nhuyễn.” Người kia gằn từng chữ mà gọi tên cô.
Nguyễn Nhuyễn giật mình, run tay làm rơi camera, cô vội vàng muốn đỡ—— Nhưng phản ứng của cô vẫn bị chậm một bước.
Có một bàn tay khác vươn ra trước, đỡ được camera của cô.
…… Còn tay của cô thì đập vào mu bàn tay của người ta.
Không khí ngưng đọng vài giây.
Ngón tay của Nguyễn Nhuyễn giật giật, hình như vẫn chưa nhận ra được mình vừa mới chạm trúng cái gì.
Giang Ngôn Trạm cũng bị cô dọa.
Anh không ngờ anh chỉ gọi tên cô một cái mà cô đã phản ứng mạnh đến vậy.
“…… Tôi đáng sợ lắm hả?” Anh đặt camera vào tay cô.
Nguyễn Nhuyễn “A” một tiếng, vẫn chưa phản ứng kịp.
Giang Ngôn Trạm rũ mắt nhìn cô, đè thấp thanh âm một chút: “Lúc ấy cô còn bắt tôi phải cầu cô cơ mà, cũng đâu có nhát gan lắm.” Nguyễn Nhuyễn: “…………”
Bây giờ cô mới nhận ra người đang đứng bên cạnh cô là ai.
Là Omega lúc trước cô gặp.
Là vận mệnh an bài cho bọn họ gặp nhau như anh ta đã từng nói hả?
Nguyễn Nhuyễn cầm camera, chậm rì cất đi, nhỏ giọng mở miệng: “Là anh đột nhiên gọi tên tôi, tôi mới bị giật mình…… ủa khoan.” Cô nói đến đây mới nhận ra, trợn tròn mắt hỏi: “Sao anh biết tên tôi?”
Hồi nãy Giang Ngôn Trạm cúi xuống giúp cô nhặt camera, bây giờ đã đứng thẳng lại, nhìn cô từ trên cao.
“Cô nhập dữ liệu vào hệ thống ghép đôi mà, không phải hả.” Anh hơi rũ mắt, “Cô còn chưa biết tên tôi?” Nguyễn Nhuyễn lại chớp mắt.
Dáng vẻ chậm chạp chưa kịp tiêu hóa của cô thật sự quá đáng yêu, Giang Ngôn Trạm nhẫn nhịn lắm mới không nhéo mặt cô vài cái.
“Sao mà tôi biết……”
Nguyễn Nhuyễn nói được một nửa, lại “A” một tiếng, “Hệ thống ghép đôi? Anh là……”
“Sát thủ”? Người xấu nhưng không xấu lắm? Hai cái tên này xoay vòng vòng trong đầu cô.
May mà cô phản ứng chậm, không có buột miệng thốt ra, bằng không sẽ vô cùng xấu hổ.
Cô chậm rì rì bỏ camera vào túi, nhìn Giang Ngôn Trạm, không nhanh không chậm mà nói: “Dấu Chấm.
Đúng không?” Giang Ngôn Trạm cũng không ngờ cô sẽ gọi anh bằng cái tên này.
Nguyễn Nhuyễn gọi xong, còn chỉ vào bản thân, nghiêm túc giới thiệu: “Tôi là Kẹo Dẻo.”
Giang Ngôn Trạm: “…………”
Tại sao lại có một màn tự giới thiệu nickname thế nhỉ……? Cảm giác như bạn quen qua mạng lần đầu gặp nhau ở thập niên 90 này là thế nào…………
Giang Ngôn Trạm cố nhịn cười: “Tôi là Không Cách, không phải là Dấu Chấm.”
“A, đúng nhỉ.” Nguyễn Nhuyễn gãi đầu.
Cô đã đặt biệt danh cho Giang Ngôn Trạm, nên cũng chỉ thấy nickname gốc của người ta một lần.
Bởi vì dấu chấm để lại cho cô ấn tượng quá sâu, nên cô nhớ nhầm.
Giang Ngôn Trạm đứng cạnh cô: “Cô vẫn định gọi tôi là Không Cách hả?”
Nguyễn Nhuyễn chủ động nói: “Anh có thể gọi tôi là Nguyễn Nhuyễn.”
Giang Ngôn Trạm cong môi, vươn tay ra: “Giang Ngôn Trạm.”
Bởi vì Nguyễn Nhuyễn không hề đề phòng gì cả nên Giang Ngôn Trạm cũng thoải mái hơn rất