Buông tôi ra, đồ dê già…thả bọn họ ra ngay. Nếu không ông cũng sẽ chết!- khẩu súng mini của nó một lần nữa lại thăm viếng cái đầu của lão Kim, nhìn vẻ mặt cương quyết của nó, lão có chút lo sợ…ra hiệu cho bọn thuộc hạ từ từ thả dây xuống.
- - Jun, Jimmy…tỉnh lại đi!!!- Nó lay hai người anh, mình đầy thương tích.
_ Băng Băng…em đã đi đâu vậy? Làm bọn anh lo quá, sao em lại đến đây?- Jun mừng rỡ khi nhìn thấy nó.
- - Em không sao, giờ hai anh đưa Băng Trâm, Băng Trinh ra khỏi đây đi…em đã cho xe đợi sẵn ở ngoài đường lớn rồi. Đi mau đi…
_ Vậy còn em? Em đi cùng luôn chứ?
- - Mọi người cứ đi trước, em tìm cách cứu Bin rồi sẽ đi ngay…OK.
_ Ok, may mắn nhé!!!- Jun " Jimmy chào tạm biệt rồi dìu Băng Trâm, Btrinh thoát khỏi hang cọp…hai cô bé do sức yếu hơn nên đã ngất lịm.
Lợi dụng lúc nó sơ ý lo cho mấy người bạn lão Kim đã tung cú đá hiểm vào tay nó, khẩu súng bay lên không trung rồi rơi mất đâu đó mà nó không tìm thấy, bị đánh nén nhưng nó lấy lại bình tĩnh ngay lập tức…nó và lão Kim ngang tài ngang sức. Lão ta biết đánh mãi thế này cũng chẳng đi đến đâu nên ra hiệu cho bọn thuộc hạ xông vào tiếp sức…đám thuộc hạ của lão dường như càng đánh càng đông, nó đã đuối sức không thể tiếp tục đánh được nữa. Mắt nó mờ đi không còn nhìn rõ…nó thả hồn phiêu bồng theo gió. Mặc cho bọn chúng đánh đấm vào thân hình mảnh mai…máu nơi khóe miệng nhỏ xuống, bọn chúng lôi nó nhốt vào căn phòng cùng với hắn.
Lúc này Hera đang ở cùng trong căn phòng đó, ả nhìn nó bị như vậy thì hả dạ lắm…tháo dải băng đen che mắt hắn xuống. Ả muốn hắn phải chứng kiến cảnh này…
- Băng Băng…Băng Băng, em tỉnh lại đi.!!!- Hắn muốn nhào vào mà ôm chặt lấy nó nhưng không thể…vì hắn đang bị chói.
_ Anh mở to mắt ra mà nhìn nhé, xem tôi thay anh chăm sóc vợ anh như thế nào nhé…ha ha ha.- Ả cười man rợ, lại gần nâng cằm nó lên ráng vào mặt nó một phát tát đau điếng, in hằn 5 ngón tay….Tim hắn nhói đau.
- Buông cô ấy ra, con đàn bà đê tiện…!!!
_ Anh đang kích thích tội ác trong tôi, anh biết không. Chửi thoải mái đi, tôi sẽ cho nó chết từ từ…từ từ thôi. Ha ha ha….- Ả giật ngược tóc nó ra sau, tát thêm một phát nữa. khuôn mặt trắng mịn đã biến mất, thay vào đó là những vết bầm tím hòa lần với máu. Hắn đau lắm nhưng không biết làm sao đây.
- Tôi xin cô, thả cô ấy ra đi. Cô muốn gì tôi cũng làm cho cô…!!!
_ Bây giờ tôi hết muốn rồi, anh càng yêu nó thì tôi càng muốn hủy hoại nó. Hiểu chưa???
_ Đủ rồi đấy, ra ngoài đi. Để bọn chúng nghỉ ngơi một chút.- Lão Kim ra hiệu cho ả ra ngoài.
Trong căn phòng đó, chỉ còn nó và hắn. Bọn chúng còn một chút nhân từ … tháo dây trói ra cho hắn, hắn chạy lại ôm xiết nó vào lòng…hắn khóc…Vợ hắn lúc này nhỏ bé quá!!!
- Băng Băng…anh xin lỗi, tại anh…tại anh tất cả.!!!
- - Anh… không sao chứ!!!- đôi mắt nó lờ mờ nhìn thấy hắn, tai nó như ù đi không nghe được hắn nói gì.
- Em tỉnh rồi à? Anh không sao hết…em đau lắm phải không…em ngốc quá, em đến đây làm gì. Bọn chúng không dám làm gì anh đâu.
- - Không làm gì mà nhìn mặt anh thế này à? Bầm tím hết cả rồi…Xấu trai quá đi!!!- nó gượng cười đưa tay lau vết máu trên khóe môi hắn. Bây giờ thì nó sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ cần được ở bên hắn…người duy nhất cho nó cảm giác ấm áp, được thương yêu…được nũng nịu…được hồn nhiên sống thật với chính mình.
- Anh đẹp trai lỡ người ta cướp mất anh của em thì sao hả??? đồ ngốc!!!
- -Ai rước anh đi dùm em, em thưởng thêm tiền đấy….
- Thật á!...
- - Chứ sao nữa, anh tối ngày gây scandal làm em muốn điên cái đầu luôn đó…- nó làm bộ giận hắn.
- Thì kệ đi, em nghe người ta nói làm gì…từ giờ em chỉ cần nghe một mình anh thôi, nói em đừng buồn chứ anh sẽ bám theo em hết cuộc đời này đấy…kể cả anh chết anh cũng ám
để không thằng nào có cơ hội ve vãn em. Hehe…
- - Trời…trời, thả lỏng ra cho em thở chút đi…em không chết vì đau mà sắp chết vì anh ôm chặt quá đấy….
- Không, anh không muốn…lấu lắm rồi mới được ôm vợ thế này đấy…cho em chừa cái tội muốn tặng anh cho người khác.- hắn cười nhìn nó âu yếm.
- - Rồi, từ giờ cho ôm thoải mái luôn nhé…đằng nào thì cũng chết cùng nhau mà…Đúng không???
- Chết sao được mà chết, mình chưa có con nối dõi nên không chết được đâu…A, hay là….!!!- hắn cười nham hiểm.
- - Ê..ê, tính giở trò với em hả? Coi chừng em cho mất khả năng sinh sản luôn à nha…
- Vợ làm gì mà ghê thế? Anh chỉ định nhân cơ hội hai đứa mình đang rảnh rỗi tiện thể gây dựng luôn thêm thành viên mới thôi mà…
- - Sax…anh biết tận dụng cơ hội quá ha, đang lết không nổi còn bày đặt…
- Này vợ…!
- - Gì?
- Nhìn vợ lúc nào cũng đáng yêu nhưng cơ mà đáng yêu nhất là lúc này đấy.
- - Tại sao?
- Vì lúc này vợ mới chính là vợ, từ giờ vợ cứ thế này nhé…đừng cố tỏ ra mạnh mẽ hay kiên cường gì nữa, nói thật…thấy vợ đanh đá, nói nhiều như này anh lại thấy hay hay.
- - Anh muốn chết hả? – Nó nhoài dậy giơ nắm đấm về phía hắn, bị thương khá nặng mà sao chẳng thấy đau thế nhỉ…nó muốn níu giữ khoảnh khắc này. Thôi thì mặc kệ sống chết ra sao…Nhưng trước khi chết phải kéo lão Kim cùng chết mới an lòng.
- 12h đêm rồi, có lẽ bọn chúng đã ngủ hết…Em nằm đây nhé, để anh ra xem thế nào.!!!
- - Không, để em ra cùng luôn.
- Em đi được không đấy?
- - Được mà, em ổn rồi…
- Ừ, cẩn thận nhé.-(Mọi hành động của tụi nó đều phải rất nhẹ nhàng)
Cạch…(nó dẫm phải cái cây chắn ngang gần cửa)
- Em có sao không?
- - Không sao đâu, hình như bên ngoài không có người.
- Ừ, đi mau…bọn chúng uống say hết cả rồi.
Hắn kéo nó lần đường thoát ra ngoài…
- - Tối quá, em chẳng nhìn thấy gì quá.
- Đừng lo, cứ đi theo anh là được rồi.
Bỗng nhiên cả khu nhà kho sáng bừng, tiếng vỗ tay cộng thêm tiếng cười đểu cáng của lão Kim và bọn thuộc hạ vang lên…
_ Khá khen cho bọn mi, vẫn còn sức trốn cơ à.! Ngoan ngoãn mà ở yên đây đi, chẳng ai có thể cứu các ngươi ra khỏi chỗ này đâu…mà làm gì phải khổ vậy nhỉ, chỉ cần đặt bút kí vào tờ giấy này là hai ngươi sẽ được an toàn ngay thôi.
- - Được…ông thả anh ấy ra trước đi, khi nào anh ấy được an toàn tôi sẽ kí.!!!
_ Ha ha ha, có vậy chứ…Chiens(Lão gọi 1 tên thuộc hạ).!!!
_ Dạ….
_ Đưa nó ra ngoài cho tao.!!!
_ Ông bị điên à, anh ta là của tôi…(Hera từ bên trong bước ra). Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà...ở đây tôi mới là người quyết định số phận của anh ta.
- - Ai đây ông Kim? Nhân tình mới của ông à?- nó nhếch mép mỉa mai.
_ Cô thật sự không biết cô ta là ai, hay đang giả vờ không biết vậy…? nếu cô không biết thật thì tôi nói cho cô biết nhé…cô ta, là nhân tình của chồng cô đấy. Ha ha ha…
Nó quay sang nhìn gương mặt đang lo lắng của hắn…nó biết hắn khó xử trong tình huống này, mặc dù rất giận nhưng nó vẫn tỏ ra bình thản…
- - Oh, hình như cô ta là ca sĩ hả?...nói thật, tôi sẽ chẳng biết cô là ai nếu cô không bày ra mấy trò tạo scandal với chồng người khác…cô nổi tiếng bằng cách dựa vào thân xác đàn ông à? Thật là đáng để khâm phục đấy….!!!