Bạch Diên đã cố gắng để thể hiện bản thân.
Nói cách khác, Bạch Trà là em gái của cô ta, cô ta không tin rằng Bạch Trà dám động thủ với cô.
Suy nghĩ như vậy, sự tự tin của cô ta cũng dần tăng lên.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng gần đấy với ánh mắt hơi cảnh giác.
Lại không nghĩ, Bạch Trà chỉ nở nụ cười rạng rỡ với cô ta.
" Chị ở đây đợi em nha, tay em bị dính bẩn, cần phải rửa sạch."
Giọng nói vẫn như cũ nghe tới lại mềm mại dễ thương.
Nhưng Bạch Diên lại cảm thấy sợ hãi một cách kỳ lạ.
Cả người đột nhiên phát run không kìm lại được.
Đây có phải là Bạch Trà mà cô ta biết không?
Rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng cô ta cảm thấy người trước mặt giống như địa ngục tu la.
Sau khi phế bỏ một bên cánh tay của người kia, có lẽ bất cứ ai cũng không thể tin rằng mềm mại, ngoan ngoãn là cư xử như thế này, phải không?
Thật không may, người trước mặt đã làm điều đó.
Sau khi phế bỏ cánh tay của người đàn ông và khiến hắn ta sợ hãi, cô lại trở thành một cô gái ngây thơ và đơn thuần.
Cô ta thực sự không thể đặt Bạch Trà hiện tại với cô gái có đôi mắt lạnh lùng vừa rồi chung một chỗ được.
Bạch Diên nhìn Bạch Trà xoay người đi về phía toilet, bóng dáng càng ngày càng xa.
Còn cô ta, vừa định di chuyển, muốn rời đi trước trong khi Bạch Trà không có ở đây, nhưng lúc này, hai chân của cô ta bỗng nhiên mềm nhũn, loạng choạng, suýt chút nữa khuỵu gối xuống đất.
Bạch Diên trở nên hoảng loạn.
Vội vàng đỡ cái bàn ngồi xuống ghế bên cạnh.
Cô ta thở hổn hển, như thể vừa trải qua một cuộc trốn chạy nào đó.
Cô ta rủ mắt xuống, nhìn thấy đôi tay chính mình đang phát run...........
Trong toilet.
Bạch Trà ánh mắt lạnh lùng nhìn cổ tay của mình đã dùng sức tẩy rửa đến đỏ lên.
Loại cảm giác này............ Thực sự làm người ta chán ghét.
Cô ghét nhất là bị người xấu đụng vào!
Ghê tởm và đáng ghét!
Nước chảy ào ào, cô lại lấy một đống nước rửa tay xoa lên cổ tay, cứ thế lặp đi lặp lại.
Cho đến khi cổ tay sắp mất đi