Khi Tô Hoán mang theo Trà Trà xuống lầu.
Trà Trà còn có chút mờ mịt.
Cô tiến đến bên tai của Tô Hoán nhỏ giọng hỏi một câu, "Đã phát sinh chuyện gì a?"
Tổng cảm giác, không khí có chút quái quái.
Cô vốn dĩ muốn gọi Giang Khẽ Ngôn một tiếng, kết quả tay còn chưa có vươn tới, đã bị Tô Hoán túm đi rồi.
Lưu lại Giang Khẽ Ngôn ngồi đó đen mặt.
Tô phu nhân bên cạnh tức giận đến mức đau đầu, "......"
Tuy nói Tô Hoán từ trước đến nay không bao giờ đem người khác để vào mắt, nhưng mấu chốt là...... Hiện tại người trước mặt chính là mẹ vợ của ngươi a......
Con trai ngốc, con đường đi đến kết hôn, mẹ vợ vĩnh viễn là lực cản lớn nhất, ngươi xong rồi.
Tô Hoán giọng nói ôn hòa, "Anh sẽ xử lý tốt những việc này, em phụ trách suy nghĩ một chút cơm sáng ăn cái gì."
Trà Trà, "......Được!"
Quý Nhan đi sau cùng, tầm mắt của cô ta nhìn lướt qua Giang Khẽ Ngôn, Tô phu nhân, sau đó lại dừng ở trêи người Trà Trà và Tô Hoán, cảm xúc thập phần phức tạp.
Từ khi bắt đầu đến bây giờ, chỉ cần có mắt, đều có thể nhìn ra được Tô Hoán đem Trà Trà sủng trong lòng bàn tay.
Ngay cả sự ôn nhu kia, cũng chỉ thuộc về một mình Trà Trà.
Sự ghen ghét giống như một ngọn lửa, càng cháy càng lớn, cháy đến mức cuối cùng, lý trí cũng sẽ theo đó mà đánh mất......
Thời điểm bọn họ đến dưới lầu, Sở Lê cũng đã lái xe lại đây, dù sao cũng là tài xế ngự dụng của Tô Hoán.
Trà Trà nhìn thấy Sở Lê, hướng về phía hắn ta phất tay chào hỏi.
"Tiểu sở tử!"
"Ta có tên......" Sở Lê có chút đau lòng.
Tiểu sở tử này nghe tới đặc biệt giống tên của tiểu thái giám......
"Tiểu lê tử?"
Trà Trà thử thăm dò, tiểu sở tử không dễ nghe sao?
Sở Lê, "......Quên đi, vẫn là tiểu sở tử đi."
Tiểu lê tử nghe tới mạc danh giống quả lê nhỏ???
Quả lê là phải bị người khác ăn vào trong bụng, không tốt!
Trà Trà, Tô Hoán, Sở Lê ba người một chiếc xe, còn Tô phu nhân, Giang Khẽ Ngôn bọn họ, tất nhiên vẫn là ngồi chiếc xe khi bọn họ đến.
Còn Quý Nhan đi tới trước mặt Sở Lê.
"Xin chào, tôi là Quý Nhan, chị họ của Trà Trà,