Bạch Trà cầm con dao gọt trái cây, từng bước từng bước đi đến gần Mạnh Đồng Diệp.
Mạnh Đồng Diệp không thể lui nữa, vì phía sau cô ta là bức tường lạnh băng.
Cô ta mở to mắt nhìn Bạch Trà càng ngày càng gần mình, con dao gọt trái cây trong tay Bạch Trà, nếu như Bạch Trà thật sự động thủ, thì khuôn mặt của cô ta có thể biến thành đoá hoa đỏ máu.
Rõ ràng đó là một hành động nguy hiểm, nhưng bộ dáng của Bạch Trà trông rất vô tội.
Vào lúc này, Mạnh Đồng Diệp cảm thấy người trước mặt mình giống như một tiểu ác ma.
Thật ngây thơ!
Tưởng rằng Bạch Trà thanh khiết ôn nhu, mẹ nó gặp quỷ!
" Cô, cô đừng lại đó!" Giọng của Mạnh Đồng Diệp run run, vì sợ con dao gọt trái cây vô tình rơi khỏi tay hung hăng đâm vào mặt cô ta.
Nhìn thấy bước chân của Bạch Trà không hề có ý định dừng lại, vào lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa thước, tuyến phòng ngự tâm lý của Mạnh Đồng Diệp hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa. cơ thể theo bức tường từ từ trượt xuống mặt đất.
Bạch Trà, bị bất ngờ bởi tiếng hét, từ từ dừng động tác trong tay.
"Tôi rõ ràng không có làm gì, cậu liền bị dọa thành như vậy, vậy tại sao tôi lại phải động dao kéo vào mặt của mình? Tôi không phải ngu ngốc."
Bạch Trà giọng nói vẫn ngọt ngào như cũ, cô thu lại dao nhỏ, xoay người cất nó trở lại ngăn kéo.
Mạnh Đồng Diệp thực sự là một người kỳ lạ.
Cô nhỏ giọng thì thầm với Thất Thất, " Ta nghĩ, ta về sau sẽ đối xử với cô ta tốt hơn một chút, vì tôi cũng muốn chăm sóc cho những đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ."
Thất Thất, [........Lời này tôi vô pháp trả lời.]
"Điều mà cô ta không dám làm, cô ta làm nghĩ tôi sẽ dám làm đây? . truyện tiên hiệp hay
Ai, tôi bất quá chỉ muốn cô ta cảm nhận được cảm giác dùng dao kéo như lời cô ta nói, nhưng tôi còn chưa làm gì, cô ta đã bị dọa sợ thành bộ dáng như vậy! "
Thất Thất, [.........]
[ Đừng rút dao ra! Không thể làm tổn thương người! ]
Thất Thất cảm thấy rằng cần phải cung cấp một số kiến thức pháp