Không biết qua bao lâu.
Ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối xuống, ánh trăng treo trêи bầu trời đêm đầy sao, rồi lại không có duyên cớ khiến người cảm thấy cô tịch.
Ngay khi Mặc Tinh Hoàn từ cửa sổ nhảy vào trong phòng.
Nhìn thấy tiểu cô nương vô cùng đáng thương thu người vào trong góc, hai tay ôm đầu gối.
Ngực hung hăng bị nhéo một cái, tim đau nhói.
Hắn nhanh chóng bước qua, không chút do dự, một tay đem người ôm vào trong lòng.
"Ngoan, ta ở đâu.
"
Mùi hương nhàn nhạt truyền tới mũi, tiểu cô nương giãy giụa một chút, cái đầu nhỏ từ trong lòng ngực quen thuộc trong ngực chui ra.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Mặc Tinh Hoàn, tâm trạng của cô lập tức vui vẻ.
"Chàng sao lại đến đây!"
Giọng nói mềm mại, tràn đầy vui sướиɠ.
Cô vươn hai tay, gắt gao ôm lấy hắn.
Nam tử rũ mắt, đưa ra một bàn tay, cùng bình thường giống nhau, xoa nhẹ đầu nhỏ của cô.
"Nhớ nàng a, nhớ nàng ngủ không được! ! Liền đi tới đây.
"
Hắn ổn định lại hơi thở.
Kỳ thật nàng không biết.
Sau khi hắn rời khỏi phủ Thừa tướng, quay đầu liền một mình lặng lẽ trở lại đường cũ, hắn vẫn luôn đứng ở trêи tường của phủ Thừa tướng.
Tính thời gian, không sai biệt lắm tới cơm chiều, hắn mới trộm tiến vào.
Thời điểm trèo tường, hắn còn đang suy nghĩ: Mình đường đường là Thái Tử, cư nhiên việc trèo tường này cũng làm ra tới?
Thực sự có chút không thể tưởng tượng được.
Đợi đến khi hắn nhảy vào cửa sổ nhìn thấy tiểu bảo bối nhà hắn, hắn đột nhiên cảm thấy, chỉ cần có thể nhìn đến nàng, vô luận hắn làm cái gì, đều là đáng giá!
Tiểu cô nương do dự một chút, nhìn hắn thật sâu.
Cuối cùng cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Kỳ thật, kỳ thật ta cũng đang nhớ tới chàng! ! "
Mặc Tinh Hoàn chỉ cảm thấy, trong lúc này, phảng phất có đại kinh hỉ nện xuống đầu hắn, thẳng đem hắn mơ mơ hồ hồ.
Thật lâu sau, hắn mới hồi thần, giọng nói có chút run rẩy.
"Bảo bối, có thể lặp lại lần nữa không?"
Trà Trà nghiêng đầu, có chút nghi hoặc, "Chàng không nghe rõ sao?"
Mặc Tinh Hoàn gật đầu.
Hắn muốn nghe nàng nói một lần nữa, hắn muốn xác định mình có nghe lầm hay không, hắn muốn! !
Tóm lại, chính là muốn nghe nàng lặp lại một lần nữa.
Không, một lần không đủ.
Muốn nghe rất nhiều rất nhiều lần!
Trà Trà, "! ! " Không nghe rõ a?
Không nghe rõ nàng cũng không