Kiều Vi Vi vẫn như cũ bộ dáng rất hào phóng, " Trà Trà, không sao, chúng ta là bạn tốt, giữa hai người chúng ta đừng khách sáo như vậy."
Hơn nữa, Bạch Trà vẫn luôn rất dễ nói chuyện, không ngờ lại đột ngột thay đổi sắc mặt.
"Cậu nói sai rồi, chúng ta không phải là bạn tốt."
Bạn tốt sẽ không tỏa ra ác ý mạnh mẽ như vậy đối với cô.
Mặc dù Kiều Vi Vi đang cố gắng che giấu, nhưng luôn có một lúc nào đó, cô rất nhạy bén bắt gặp.
Thậm chí, ác ý còn mạnh hơn những gì ban đầu Mạnh Đồng Diệp toát ra.
Cô nhíu mày, rất không vui.
Cô là khiếm khuyết kiến thức, nhưng cô không ngu ngốc.
Thất Thất nhận ra điều gì đó, vội vàng xoa dịu cảm xúc của Bạch Trà.
[ Ah! Trà Trà, hãy bình tĩnh, đừng tức giận!]
Nó một bên an ủi, một bên mắng Kiều Vi Vi.
Xấu xa! Sao lại lừa dối tình cảm của Trà Trà!
Quá đáng! Kẻ lừa đảo!
Sau khi mắng, Thất Thất trông rất hài lòng trở lại, Ký chủ của nó cô ngày càng thông minh!
Không cần nói cái gì, cũng có thể phát hiện Kiều Vi Vi có ác ý, là một người không tốt.
Nga, thông minh hơn nó!
Sắc mặt Kiều Vi Vi đột nhiên thay đổi, tựa hồ không ngờ Bạch Trà lại đột nhiên nói ra lời như vậy, khóe môi có chút cứng ngắc nở nụ cười.
" Trà Trà? Chúng ta không phải là bạn tốt, vậy thì chúng ta là gì? Cậu tặng tôi một cuốn album, tôi mời cậu ăn tối, lại còn trở mặt với Mạnh Đồng Diệp vì cậu, chẳng lẽ cậu vẫn không coi tôi là bạn tốt của cậu sao?"
Nhẹ nhàng âm thanh như mê hoặc, như hoa anh túc nở rộ.
Đôi mắt của cô ấy cũng rất đẹp, trông ngây thơ và chân thành, những lời nói đó lại có vẻ chân thành lạ thường.
Nhưng Bạch Trà lắc đầu.
"Không phải như vậy." Trong đôi mắt đẹp như ánh sao vẫn luôn chiếu sáng có chút mờ mịt.
Cô nhìn Kiều Vi Vi một cách nghiêm túc và bướng bỉnh, trong ngực không thể kiềm chế được cơn tức giận.
Trong phút chốc, cơn giận chỉ thoáng qua.
Có vẻ như Kiều Vi Vi cũng không quan trọng với cô.
Vì vậy, cô cũng không tức giận lắm, dù sao, cũng không phải là người quan