Trà Trà thấy An Uy cảm xúc hạ xuống.
Cô duỗi tay, từ trong túi lấy ra một cây kẹo que đưa qua.
"Ăn chút kẹo đi, ngọt ngọt, tâm tình không tốt cũng sẽ ngọt theo.
"
An Uy ngẩng đầu.
Nhìn đóng gói màu sắc rực rỡ của cây kẹo.
Hắn ta chậm rãi duỗi tay tiếp nhận, đặt ở trong lòng bàn tay, "Cảm ơn.
"
Giấy gói kẹo bị xé mở.
An Uy nếm thử một chút, kẹo, xác thật rất ngọt! !
Chẳng qua, trong lòng vẫn khó chịu như cũ.
Trà Trà xoay người lại tiếp tục cùng Giang Ly Hoán nói chuyện, cô từ trong túi tìm ra đồ ăn vặt, đưa cho Giang Ly Hoán.
"Liền tính là! ! khen thưởng anh đi.
"
Giang Ly Hoán đạm nhiên cười cười, "Khen thưởng cũng chỉ có một túi đồ ăn vặt thôi sao?"
Nghe vậy.
Tiểu cô nương nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Sau đó lại từ trong túi tìm ra túi đồ ăn vặt thứ hai, "Nè, lại cho anh thêm một túi.
"
Làm người không thể quá tham lam a!
Hai túi đồ ăn vặt, còn muốn như thế nào nữa?
Đôi mắt thủy nhuận tràn đầy nghiêm túc.
Sau một lúc lâu.
Giang Ly Hoán thở dài.
"Quên đi, buổi tối lại tìm em đòi.
"
Trà Trà cả kinh, sợ tới mức ôm chặt đồ ăn vặt của mình!!!
Hai người ở bệnh viện ngây người trong chốc lát, nếu chỉ để An Uy một mình ở chỗ này, cũng không quá thích hợp.
Phó Dương trong nhà lại không có người nào, nghĩ đến một mình lẻ loi hiu quạnh, càng thêm đáng thương.
Giang Ly Hoán đột nhiên lên tiếng.
"Đem quản gia kêu đến đây đi, mấy ngày nay vừa vặn không có việc gì, liền phụ trách trong coi Phó Dương đi, em cảm thấy thế nào?"
Trà Trà, "Em cảm thấy! ! Anh nói rất có đạo lý.
"
Để quản gia tới đây.
Quản gia vừa vặn trở về, thời gian này vừa vặn.
Quản gia còn ở bên ngoài xử lý sự tình, "???" Ta đã làm sai cái gì?
Các người cho rằng ta muốn xuất hiện lúc này sao?
Y
Chẳng lẽ không phải bởi vì ngươi gọi điện thoại, lão gia tử mới để ta nhan chóng chạy tới sao?
Hiện tại! !.
.
Thiếu gia người thay đổi rồi! !
Người vì một thứ gọi là thế giới của hai người thế giới, mà phát rồ rồi!
Giang Ly Hoán xoa xoa đầu tiểu cô nương, nhẹ giọng nói, "Anh đi toilet, em ở chỗ này hảo hào ngồi chờ, không cần chạy loạn, không cần cùng người khác phát sinh tranh chấp, không cần đánh nhau, cũng không cần! ! "
Lời nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, bất đắc dĩ