An Uy mấy ngày nay phát hiện một sự kiện.
Trà ca trở nên đặc biệt đặc biệt ngoan ngoãn.
Ngoan ngoãn đến có chút quá mức.
Trước kia.
Trà ca ngoài việc đốc xúc bọn họ học tập ra, còn sẽ nghe một chút bát quái.
Tỷ như, ai lại đánh nhau.
Ai đánh nhau đặc biệt lợi hại!
Tiểu cô nương nghe đến mấy cái này, liền sẽ nắm chặt nắm tay, một bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Mà hiện tại! !
Trà ca an an tĩnh tĩnh, cái gì cũng không hỏi, giống như thay đổi thành một người khác.
Nếu không phải còn nhớ rõ những sự tích huy hoàng kia của Trà ca, hắn ta cơ hồ đều sắp quên Trà ca có bao nhiêu hung.
Tiểu khả ái hung ba ba, hiện tại không hung?
Thật sự rất kỳ quái.
Hai người An Uy và Phó Dương thảo luận một chút, như vậy tính toán! !
Nga, nghĩ tới.
Từ sau khi thi xong, Trà ca liền biến thành thập phần ngoan ngoãn.
Vì thế.
Hai người tìm thời điểm Giang Ly Hoán không ở bên cạnh, tiến đến bên cạnh cô nhỏ giọng dò hỏi.
"Trà ca, cậu nếu như bị Giang Ly Hoán bắt cóc, cậu liền nói một tiếng.
"
Tuy rằng chúng tôi không nhất định đem cậu cứu trở về, nhưng là, tâm của chúng tôi, vẫn luôn cùng cậu cùng tồn tại!
Tiểu cô nương mềm mại ngẩng đầu, nhìn hai người một cái.
"Không có bắt cóc tôi, nhưng là tôi bị khống chế! ! Các người đi đem hắn ám sát đi! ! "
An Uy cả người run lên, phản ứng cực nhanh ngửa đầu nhìn trời.
"Phó Dương, cậu có cảm thấy thời tiết rất không tồi hay không?"
Phó Dương gật đầu, "Đúng nga, thời tiết không tồi.
"
"Kỳ quái, tôi như thế nào đi đến nơi này?"
"Tới tới tới, chúng ta tiếp tục đọc sách, hảo hào học tập.
"
Trà Trà vẻ mặt mộng bức nhìn hai người không thể hiểu được đi tới, rồi lại không thể hiểu được đi trở về.
Còn cái đối thoại lung tung rối loạn?
Lời mở đầu không đáp sau ngữ.
Như thế nào càng ngày càng choáng váng?
Ngay sau đó.
Bên tai đột nhiên rơi xuống một đạo âm thanh quen thuộc.
"Bảo bối? Em muốn ám sát anh? Nghiêm túc sao?"
Thiếu niên ở bên cạnh cô ngồi xuống, cười như không cười nhìn tiểu cô nương.
Trà Trà nhìn nhìn Giang Ly Hoán không biết khi nào đã trở về, lại nhìn nhìn hai tiểu đệ đã sớm chạy trốn, "! ! "
Ta thật mẹ nó thảm!
Cô bĩu môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đôi mắt ướŧ áŧ tràn đầy ủy khuất, "Em không có, anh nghe lầm rồi.
"
Giang Ly Hoán, "! ! ! ! Ừm, anh