Trà Trà đi đến cổng trường.
Ngốc ngốc đứng ở chỗ đó trong chốc lát.
Cô hiện tại không thể trở về biệt thự, trở về biệt thự sẽ bị Hoắc Kình biết cô không đi học.
Sau đó lại sẽ ở bên tai cô blah blah một đống lung tung rối loạn.
Cô nhíu mày.
Lẻ loi đứng ở chỗ đó vài phút.
Suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra nơi nào có thể đi.
Đầu ngón tay mượt mà trắng nõn từ trong túi lấy ra một bao đồ ăn vặt, sau khi thuần thục xé mở đóng gói, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Tiểu cô nương ôm đồ ăn vặt, ngồi bên đường cái ăn răng rắc răng rắc trong chốc lát.
Tâm tình mới miễn cưỡng tốt hơn một chút nhi.
Cô từ trên người tìm một vòng, lần này, liền tìm tờ mười tệ nhăn dúm nhưng cũng không có tìm được.
Trà Trà thở dài.
"Tôi như thế nào lại thảm đến như vậy chứ?"
Thất Thất sợ tới mức không dám hé răng, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
"Thất Thất? Ngươi nói ta hiện tại hẳn là nên đi chỗ nào a?"
Thất Thất, 【 đương nhiên là gọi điện thoại cho Hoắc Kình đại móng heo kia tới đón cô rồi. 】
Trà Trà lắc đầu, "Hắn nếu là đem ta đưa trở về trường học thì phải làm sao bây giờ?"
Thất Thất, 【......Hắn dám! 】
Chỉ cần khiến cho Hoắc Kình nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của ký chủ nhà nó, Hoắc Kình sẽ hối hận đến chết, xem hắn còn dám đem người đưa trở về trường học hay không?
Trừ phi hắn tính toán nửa đời sau sống lẻ loi một người.
"Ta cũng cảm thấy hắn không dám đem ta đưa trở về trường học."
Trà Trà tìm ra điện thoại, tính toán gọi điện thoại cho Hoắc Kình.
Nhưng mà, còn chưa có gọi đi.
Trước mặt cô, có một chiếc xe đột nhiên ngừng lại.
Chiếc xe này......Có chút quen mắt.
Ngay khi cửa sổ xe được hạ xuống, sau đó người bên trong lộ ra nửa khuôn mặt, càng quen mắt hơn.
Trà Trà nắm chặt điện thoại, ngốc lăng nhìn Hoắc Kình, có chút mờ mịt, "Anh còn chưa có rời đi?"
Hoắc Kình mở cửa xe, ý bảo cô lên xe.
Sau khi cô vào trường học, hắn liền đi rồi.
Chẳng qua, đi đến nửa đường, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, lại bảo tài xế quay đầu trở lại.
Nào nghĩ đến, vừa lúc nhìn thấy tiểu cô nương nhà hắn vô cùng đáng thương đứng ở chỗ đó, cầm di động với bộ dáng rối rắm.
Trà Trà lên xe.
Hoắc Kình giơ tay đem tấm ngăn kéo xuống.
Hắn nghiêng đầu, nhìn tiểu cô nương co vào trong góc, giọng nói thực ôn nhu, "Anh mang em về chủ trạch."
Trà Trà gật gật đầu, "Ừm."
Hai người ngồi ở cùng nhau, cũng không có ai mở miệng nói chuyện.
Hoắc Kình muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì,