"Bạch Trà!" Tô Kình Hoán toàn thân đều không tốt, sắc mặt bình tĩnh ngắt lời cô.
Anh thậm chí còn không hiểu tại sao anh lại hỏi cô câu hỏi này.
Anh thở dài, "Anh đang hỏi em có phải không vui không."
Trà Trà nghiêng đầu, đôi mắt xinh xắn chớp chớp, " Anh sẽ khiến a
em không vui sao?"
Trong giọng nói nhẹ nhàng lại thêm vài phần khó chịu.
Tô Kình Hoán vẻ mặt ngưng trệ.
Nhìn cô thất thần, anh chợt mỉm cười.
Những tức giận đó tan biến, hắn duỗi tay đem người ôm vào trong lòng, " Sẽ không."
Anh sẽ không làm cho em không vui.
Cho nên, sẽ không có tồn tại cái tình huống này.
Anh ấy không nên hỏi như vậy.
Vì sợ cô gái nhỏ không hiểu ý anh, anh nghiêm nghị lặp lại lần nữa, "Anh sẽ không bao giờ làm em không vui."
Giọng nói bình tĩnh đầy trìu mến và mê hoặc.
Bạch Trà bất đắc dĩ, cô ấy muốn mở miệng hỏi Tô Kình Hoán mãi mãi là bao xa?
Vào lúc cô muốn nói, Thất Thất đột ngột gầm lên, và ai đó đã không nói ra lời đó.
Thất Thất, [ Trà Trà, hãy đọc lại cho tôi nghe: Đừng lo lắng, không ai có thể lừa em đi ngoại trừ anh.]
Dù bất đắc dĩ.
Bạch Trà vẫn lặp lại câu nói đó một lần nữa.
"Đừng lo lắng,không ai có thể lừa em đi ngoại trừ anh."
Giọng nói nhẹ nhàng xuyên vào trong lòng Tô Kình Hoán, khiến tim anh co rút kịch liệt.
" Trà Trà." Sức mạnh trong tay anh bất giác tăng lên một chút.
Thật tốt, anh ấy là người đặc biệt nhất đối với cô.
Bạch Trà ở trong cổ của hắn, cũng không nói thêm cái gì, vì sợ lỡ miệng nói bậy, dù sao nàng có thể cảm giác được Tô Kình Hoán lúc này tâm tình rất tốt.
Cô âm thầm ghi nhớ câu nói vừa rồi khắc chắc trong lòng.
Cô ấy cũng có thể nói chuyện và dỗ dành người mà cô ấy sẽ gặp trong tương lai.
Thất Thất, [...........] cô quá tra!
Trà Trà của tôi không thể tra như vậy được!
Nhất định là nó xuất hiện ảo giác.
Bạch Trà đã suy nghĩ lại,