Tháng 9, là ngày khai giảng.
Trong tòa cao ốc văn phòng bốn tầng ở khuôn viên đại học A, Tần Tịch đứng trước cửa một văn phòng trên tầng ba, ngẩng đầu xác nhận lại bảng tên phòng treo trước cửa.
Đây là văn phòng của Học viện y học lâm sàng đại học A, là phòng học vụ.
Cô đưa tay gõ cửa ba cái, sau khi được sự cho phép, cô bước nhanh đẩy cửa đi vào.
“Thưa thầy.
” Tần Tịch hít một hơi thật sâu, nhìn thầy Ngụy Túc, cố vấn của chuyên ngành bọn họ, “Em muốn rút lại đơn xin chuyển chuyên ngành.
”“Cuối cùng em đã thông suốt!” Ngụy Túc là thanh niên chưa đến ba mươi, từ năm thứ nhất đã bắt đầu phụ trách dẫn dắt lớp Tần Tịch.
Anh ngẩng đầu, nhìn về hướng cô gái mặc áo phông vàng nhạt và quần jean.
Có lẽ là vừa mới chạy một mạch đến, trên đôi má trắng nõn của Tần Tịch nhuộm một chút ửng hồng.
Có chút mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, đáng yêu mà tràn đầy sức sống như những giọt sương mai trên cánh hoa vào sáng sớm.
“Học viện tài chính của trường mình cũng không tệ, nhưng ở Học viện y học lâm sàng chúng ta, em cũng học rất tốt, thành tích tốt như vậy! Lại có thiên phú như thế! Có thể thấy em cũng thật sự yêu thích học y!.
Nghe nói em muốn chuyển chuyên ngành, phó viện trưởng cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
”Ngụy Túc vừa nhắc mãi, vừa lưu loát lấy tờ đơn xin chuyển chuyên ngành trong ngăn kéo ra đưa cho Tần Tịch: “Này, cho em xem cái này đấy.
”Anh có lẽ lo lắng cô học sinh cực kì có thiên phú này của mình sẽ đổi ý, lại nhanh chóng cướp tờ đơn lại: “Xác định là của em rồi chứ? Dù sao mẫu này cũng vô dụng rồi, phía trên có thông tin cá nhân của em, thầy hủy đi nhé.
”“Vâng, làm phiền thầy rồi.
” Tần Tịch cười đến híp cả mắt, “Cảm ơn thầy ạ.
”Ngụy Túc quả nhiên quay đầu lại là đem mẫu đơn đút vào trong máy hủy tài liệu.
Tần Tịch không đi ra ngay lập tức.
Cô lẳng lặng đứng ở đó, nhìn mẫu đơn từng chút từng chút một bị cắt thành mảnh nhỏ, giấy vụn không có cách nào ghép lại được, lúc này mới tạm biệt thầy, rời khỏi tòa cao ốc văn phòng, đi về kí túc xá của mình.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở bóng cây mà rơi xuống, nghịch ngợm dừng trên vai cô.
Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy một chút màu xanh trong veo ở giữa các lá cây.
Thật tốt…Tần Tịch lại hít một hơi thật sâu, vậy mà cô vẫn còn sống.
Cảm giác còn sống thật tốt, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào!Khóe môi cô cong lên, hài lòng mà híp đôi mắt lại, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ bên má.
Đúng lúc này, trong đầu Tần Tịch vang lên một âm thanh mà chỉ có cô mới có thể nghe được [Ký chủ, xin mời nhanh chóng đưa ra lựa chọn: A, Tạ Liên Thành; B, Lạc Phỉ.
][Từ chối lựa chọn!] Mặt Tần Tịch lạnh xuống một chút.
[Nhắc nhở ký chủ lần nữa, xin mời nhanh chóng đưa ra lựa chọn: A, Tạ Liên Thành; B, Lạc Phi.
] Âm thanh máy móc lạnh như băng kia lặp lại [Từ chối lần thứ ba, bạn sẽ mất đi tư cách của hệ