Ngay khi xỏ chân vào giày, gió đêm lạnh như băng phút chốc bị ngăn ở bên ngoài.
Cảm giác này, đúng là làm cho cả người cô đều ấm lên nhiều.
Tô Nhiễm chờ không được bao lâu thì nghe thấy tiếng xe dừng lại cách đó không xa.
Thời gian này trong khuôn viên trường đã dần dần yên tĩnh lại.
Rất nhanh cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang chạy về phía cô bên này.
Tô Nhiễm quay đầu, thấy Tạ Liên Thành đang đi về phía mình.
Chắc là anh ta từ công ty đi thẳng lại đây, trên người còn mặc tây trang chỉnh tề.
Anh ta cau mày, nhìn Tô Nhiễm ngồi trên bồn hoa, vừa mở miệng ra lại không phải là nói lời quan tâm cô mà lại hỏi: “Vừa rồi em ở cùng với Tần Tịch?”Tạ Liên Thành tức muốn hộc máu: “Có đúng không? Có phải em đã nói gì với cô ấy? Có phải cô ấy biết gì rồi không?”“Tạ Liên Thành.
” Trong mắt Tô Nhiễm hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô có chút không dám tin nhìn Tạ Liên Thành.
Đây là anh trai trúc mã cùng cô lớn lên từ nhỏ.
Nhìn bộ dáng thong dong tự phụ của đối phương hoàn toàn biết mất, trở nên nóng nảy dị thường.
“Vừa rồi đàn em Tần Tịch ở chỗ này thật.
” Cô nhàn nhạt nói: “Chẳng qua anh không cần phải lo lắng, em chưa nói gì cả.
”Nói rồi Tô Nhiễm đứng lên.
Cô duỗi tay sửa sang lại đầu tóc của mình, tuy rằng trên mặt vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt và chóp mũi cũng hồng hồng.
Chỉ là cô vẫn sửa sang lại một chút dáng vẻ bên ngoài của mình.
Ít ra cũng khiến cho bản thân, không chật vật như vậy.
Câu nói vừa rồi kia của Tần Tịch, tựa như tiếng sấm vang lên bên tai cô: Nếu đã xảy ra chuyện gì thật, những người đã quyết định rời bỏ chị, sẽ không quan tâm đến con người chị, cũng sẽ không đau lòng đâu.
Tạ Liên Thành lại nhíu nhíu mày.
Anh ta nhắm mắt lại, có chút bất đắc dĩ xoa bóp đầu mày: “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.
”“Không cần.
” Tô Nhiễm nói: “Tối nay em ở lại trường học.
”Cô nói xong xoay người đi.
Không biết có phải là do đã khóc một trận đã đời không, mà loại thống khổ đến mức khiến cho cô không thể nào sống nổi mới rồi, đã đã trở nên phai nhạt rất nhiều.
Ít nhất cô có thể đứng thẳng lưng trước mặt Tạ Liên Thành, duy trì vẻ kiêu ngạo trước sau như một của mình.
“Tô Nhiễm.
” Giọng nói của Tạ Liên Thành có chút bực bội: “Em có thể đừng mãi tùy hứng như này không? Gần đây tôi….
.
”“Em biết anh rất bận.
” Tô Nhiễm xoay người, nhìn Tạ Liên Thành, “Anh về công ty anh đi.
”“Tô Nhiễm….
” Tạ Liên Thành bất đắc dĩ gọi cô, “Em….
”“Em không hề giận dỗi, cũng không phải đang làm màu.
” Tô Nhiễm nói: “Em biết anh bận, thật đó.
”Cô nhìn Tạ Liên Thành còn đang muốn nói, giơ tay ra hiệu “stop” với anh.
Tô Nhiễm vén tóc ra sau tai, tiếp tục nói: “Em cũng rất bận mà.
Vừa rồi đột nhiên em phát hiện ra, thực ra thứ mà em muốn theo đuổi có rất nhiều, em cũng có mộng tượng của chính mình….
.
”“Tạ Liên