Tần Tịch mơ mơ màng màng nghĩ.Cô đúng là cũng rất mệt, rất nhanh đã hít thở đều đều, tiến vào mộng đẹp.Một vòng sinh hoạt mới, chỉ là cứ lặp đi lặp lại như vậy.Vẫn cứ luôn bận rộn như vậy, chương trình học cũng vẫn nhiều như vậy.Phòng thí nghiệm cũng muốn đi, ngay cả đàn anh Ngô cũng y như trước đây, có thể trong một giây ngắn ngủi làm cho ảo tưởng của tất cả nữ sinh về anh tan thành mây khói.Tới buổi chiều thứ ba, lại đi học khoa học máy tính cơ bản.Theo thường lệ, Tần Tịch với mấy người Đường Lăng đều đến rất sớm, bốn cô gái vẫn cứ ngồi vào bốn dãy ghế hàng thứ hai liền sát nhau.Tạ Liên Thành vừa vào phòng học, ánh mắt đối diện với hai mắt sáng lấp lánh của Tần Tịch.Bước chân anh dừng lại một chút, vốn đang nghĩ đến có lẽ trải qua chuyện tối hôm đó với Tô Nhiễm, lúc Tần Tịch nhìn anh ta sẽ có chút xấu hổ.Nhưng mà rất rõ ràng, chỉ có mình anh ta rối rắm vấn đề này thôi.“Sao vậy?” Tạ Liên Thành thở sâu, đem văn kiện để lên bục giảng.Anh ta xoay người, trực tiếp đi đến trước bàn cô.Hai tay ta anh chống lên bàn, hơi hơi cúi người, cách màn hình máy tính nhìn về phía Tần Tịch: “Lại có nhiều vấn đề muốn hỏi tôi?”“Có chút ạ.” Tần Tịch vội vàng nói: “Chỉ có mấy chỗ, em làm theo phương pháp thầy và trên sách nói, cũng thử làm qua vài lần, hệ thống cứ báo lỗi hoài.
Còn có quan hệ tới trọng lượng*….”*trọng lượng: 权重dùng để chỉ mức độ quan trọng của một yếu tố hoặc chỉ tiêu nào đó so với một sự vật nào đó.
Không phải là cân nặng.“Trọng lượng?” Cả tối qua Tạ Liên Thành không ngủ, lại tăng ca suốt một đêm.“Thực nghiệm năm hai với đề tài của bọn em, đều đã yêu cầu sinh viên tự mình tính trọng lượng à?”Anh xoa bóp chân mày: “Tôi xem nào.”Kết quả hết lần này đến lần khác cũng không có gì khác nhau.Vấn đề của Tần Tịch quá nhiều, Tạ Liên Thành không thể nói hết trong một buổi học.Lại dùng hơn nửa tiết thứ tư giải đáp vấn đề cho riêng cho cô.Điều khiến anh ta cảm thấy an ủi chút là lần này, ngoài Tần Tịch, mấy cô bạn lúc nào cũng dính lấy như hình với bóng kia, hôm nay đều có việc bận, không có ở lại cùng với Tần Tịch.Lại tốn thêm nửa giờ, cuối cùng Tạ Liên Thành cũng nói rõ ràng hết những vấn đề Tần Tịch muốn biết.Anh ta nhìn cô gái nhỏ vùi đầu chăm chú ghi chép lại những điều cần nhớ.Ánh sáng đèn huỳnh quang trong phòng học bao phủ lấy cô ấy.Cái mũi cao cảo, cái cằm nho nhỏ của Tần Tịch.Lông mi rất dài bị ánh đèn chiếu vào, giống như dán lên một vầng