Thật ra đàn anh cũng, dễ nói chuyện nhỉ.
Đâu có giống như mọi người thường ngày vẫn nói đáng sợ thế đâu.
Một nam sinh trong đó động tác nhanh nhẹn lấy sách giáo khoa với bút ra, tràn ngập chờ mong nhìn Ngô Hi Ngạn: “đàn anh, anh nói đi.
”“Chương 1:.
” Ngữ khí Ngô Hi Ngạn nhàn nhạt.
“Đã xong.
” Nam sinh kia cúi đầu đánh dấu lên phía trước tiêu đề một cái.
“Chương 2:.
” Lông mày Ngô Hi Ngạn nhẹ nhếch lên, lại nói.
“Chương 3: , chương 4: ,!.
đến tận chương 17: cuối cùng.
” Anh nói đơn giản một hơi: “Chương nào cũng là trọng điểm.
”“Hả?” Nam sinh vừa cẩn thận đánh dấu đề mục vẻ mặt đau khổ, oán niệm ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hi Ngạn, “Đàn anh, sao anh có thể như vậy chứ?”Tần Tịch: “……”Bây giờ Tần Tịch càng muốn cười.
Vừa rồi chắc là chỉ có mình cô thấy được, lúc đàn anh Ngô Hi Ngạn đang nói chương 1: , trong mắt hiện lên sự giảo hoạt.
Sau đó là động tác nhướng mày thì càng giống với bộ dáng hung ác thường ngày của anh trong miệng mọi người vẫn hay thường nói mỗi ngày.
Vậy mà còn giấu một chút xíu đắc ý nho nhỏ trong đó.
Cô hoàn toàn không hề thấy kinh ngạc khi nghe thấy kết quả như vậy.
Ngô Hi Ngạn đã quay đầu, lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính, cũng không thèm liếc nhìn mấy người đó một cái nào nữa: “Có phải tôi liệt kê cho các em trọng điểm, trong tương lai người bệnh cũng chỉ biết dựa vào những trọng điểm đó để sinh bệnh?”Anh nói thế.
Mấy người không nói gì.
“Nếu mà như thế thật.
” Giọng nói của anh vẫn cứ bình đạm, nói tiếp: “Tôi đây thật hy vọng sửa cho mấy cuốn sách đó chả có trọng điểm nào, không cần phải thi cử gì.
”Vấn không có ai lên tiếng.
Tần Tịch lại hơi hơi mỉm cười.
Cô xoay người đi vào phòng thí nghiệm.
Học y thì không xứng có được trọng điểm, bởi vì không có người bệnh nào sẽ thật sự dựa hoàn toàn vào sách giáo khoa mà sinh bệnh cả.
Tần Tịch vào phòng thí nghiệm không bao lâu, mấy đàn anh đàn chị vừa mới vây quanh Ngô Hi Ngạn đòi trọng điểm đều đã qua đây cả.
“Aiz.
” Vị đàn chị duy nhất kia thở dài một tiếng, “Dù là như thế, cuối cùng vẫn không nói cho chúng ta trọng điểm.
”Chị ấy nói: “Vừa rồi vẫn cảm thấy đàn anh Ngô rất là đẹp trai, chuyện là sao ta?”“Em cũng thấy vậy.
” Tần Tịch đeo khẩu trang vẫn ồm ồm nói theo.
“Tiểu Tịch!” Đàn chị kia tức giận liếc nhìn cô, xua xua tay: “Em đương nhiên là cảm thấy vậy rồi.
”Chị ấy lui sát lại gần Tần Tịch, nhỏ giọng nói: “Cả phòng thí nghiệm này