“Phòng thí nghiệm lại có chuyện à?” Âu Dương Nguyệt thấy Tần Tịch cắt điện thoại, “Cậu lại đi qua đó? Không nghỉ trưa à? Buổi chiều còn có tiết đấy.”“Ừ.” Tần Tịch gật đầu, “Lăng tử, cặp sách buổi chiều, lại nhờ cậu.”Cô đoán chắc lại là chuyện ban sáng, không biết phải mất bao lâu mới xử lý xong.Cũng không biết……Tần Tịch lắc đầu, bước nhanh tới phòng thí nghiệm.Mấy người Âu Dương Nguyệt với Đường Lăng đi về ký túc xá.“Aiz, tớ phục Tiểu Tịch thật đấy, làm liên tục như vậy, sáng ra vẫn cứ tinh thần sáng láng.” Cô ấy nhịn không được cảm thán: “Lần trước cậu ấy bảo yêu đương với y học, tớ giờ cũng hơi tin tin rồi.”Kiều Sơ Hạ gật đầu, “Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của tớ không, luôn cảm thấy sau khi quyết định không đổi chuyên ngành nữa, Tiểu Tịch còn nỗ lực hơn so với trước kia.”Cô ấy nhấp môi, nói tiếp: “ Kiểu cố gắng mà không phải liều mạng, cũng không phải giận dỗi, chỉ là cảm thấy rất cố gắng cố gắng, muốn tận dụng mỗi giây mỗi phút, tiếc rẻ khi thời gian bị lãng phí ấy.”Đường Lăng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Tần Tịch rời đi.Thân ảnh thon gầy của cô gái đã không nhìn thấy nữa.Cô nheo mắt lại, nghĩ đến những lời Tần Tịch đã nói đêm hôm đó.Hoặc là, đúng là đã xảy ra chuyện gì, mà các cô không biết nhỉ.“Xin hỏi…” Ba người vừa đi vừa nói, lúc sắp đến ký túc xá, một thanh niên trẻ tuổi ngăn các cô lại, “Ba vị là bạn cùng phòng với bạn học Tần Tịch sao?”“Anh là ai?” Âu Dương Nguyệt cảnh giác nhìn đối phương.Thanh niên vẻ ngoài thanh tú, cười ôn hòa, chỉ là không giống sinh viên.Anh ta đang cầm một chiếc hộp vuông màu nâu trên tay trái, chiếc hộp không lớn, trên đó rất dễ thấy nhãn "Sweet.".“Tôi là….” Thanh niên nâng cao hộp nên, đưa tới trước mặt các cô, để các cô nhìn thấy logo.“A!” Âu Dương Nguyệt nhỏ gọng kêu lên.
“Giờ Sweet còn cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi à?”Cô rất ngạc nhiên nhìn về phía thanh niên.Đối phương mỉm cười giải thích: “Đây là điểm tâm có người đưa cho cô Tần Tịch, tôi đã chờ cô ấy ở đây được một lát rồi, xin hỏi mọi người ở cùng với cô ấy sao?”“Cậu ấy đi phòng thí nghiệm rồi.” Âu Dương Nguyệt biết hộp này, thả lỏng cảnh giác: “Cũng không biết trưa có về không.”Cô ấy nói, ngẩng đầu nhìn thanh niên, “Muốn chúng tôi giúp anh chuyển cho cậu ấy hả?”“Đây là….” Thanh niên nói, một tay mở nắp hộp ra.Bên trong có thứ hơi giống quả cầu âm nhạc pha lê, bên trong mái vòm tròn trong suốt có một chiếc đu quay màu vàng giống như trong truyện cổ tích.Trên ngựa gỗ, còn có một cây dù màu hồng nhạt.Có những bông tuyết màu trắng bay lơ lửng trong quả cầu, vừa tinh xảo lại đáng yêu.“Đáng yêu quá đi.” Âu Dương Nguyệt và Kiều Sơ Hạ sáng hết cả mắt lên.Chẳng qua….“Cái này có thể ăn sao?” Cô ấy nhịn không được hỏi.Thủ công tỉnh xảo đáng yêu như này, giống như vậy trang trí ấy, nào có giống bánh kem.“Có thể.” Thanh niên trẻ tuổi nói chắc