“Tớ chỉ có một vấn đề.
” Kiều Sơ Hạ cũng nghiêm túc suy ngẫm: “Đến tháng ba sang năm, mấy người trong ký túc xá tụi mình, tóc vẫn còn tốt chứ?”“Đến lúc cuối kỳ, Âu Dương làm sao bây giờ?” Vấn đề của Đường Lăng độc đáo hơn chút.
“A a a a ….
Sao tớ lại bị điểm danh vậy? Bởi vì năm ngoái chỉ có tớ được học bổng hạng ba, còn là do ôm đùi bảo bối Tiểu Tịch mới dành được hả?”Trong ký túc xá vang lên tiếng cười vui vẻ.
Rõ ràng biết rõ sắp tới sẽ bận tối tai tối mắt, thậm chí có khi tóc cũng không thể nào giữ lại được.
Nhưng mà bốn người, cho dù là người thích chơi, thích náo nhiệt nhất là Âu Dương Nguyệt cũng đều không hề oán giận gì.
Bầu không khí ấm áp tương thân tương ái hài hòa ấy, đáy lòng Tần Tịch cũng ấm áp theo.
Thật tốt quá!Những chuyện trước mắt.
Cũng là tất cả những gì cô từng mất đi.
Cũng may, bây giờ cô đã nắm giữ được.
*Cùng lúc đó, trên đường trong khuôn viên trường cách ký túc xá của mấy người Tần Tịch không xa.
Một mình Lạc Phỉ ngồi ở hàng ghế sau xe.
Ánh mắt hắn vẫn dừng trên màn hình laptop trước mặt, nhưng suy nghĩ hình như đã bay đi xa.
Trên màn hình máy tính, vẫn tiến hành video hội nghị.
Nhóm lãnh đạo cao cấp của mấy công ty con trong tập đoàn Lạc thị đang nơm nớp lo sợ báo cáo công tác.
Sau đó bọn họ nghe thấy vị boss nãy giờ vẫn luôn im lặng mở miệng: “Thấy cô ấy rồi?”Giọng nói trầm thấp truyền đến hiện trường cuộc họp, vị lãnh đạo đang báo cáo ngay lập tức ngậm miệng.
Trợ lý của Lạc Phỉ ngồi ở ghế phó lái, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.
Anh ta cũng không biết mình đang kéo dài cái gì, chỉ là không dám quay lại nhìn vị boss nhà mình đằng sau.
Tâm tư của đối phương với nữ sinh đại học A kia quá mức rõ ràng.
Nếu biết……Kéo dài ước chừng nửa phút, trợ lý vẫn căng da đầu xoay người lại.
Anh ta không dám đối diện với ánh mắt của Lạc Phỉ, rũ mắt xuống thấp giọng nói: “Thấy rồi.
”“Ừ.
” Lạc Phỉ nhàn nhạt đáp lại: “Cô ấy có khỏe không?”“Nhìn, nhìn qua thì khá tốt.
” Hiếm khi thấy trợ lý có lúc ấp a ấp úng.
“Gầy rồi?” Lạc Phỉ hỏi.
Ngày hôm đó sau khi hắn đi khỏi, mấy ngày tiếp theo vẫn luôn không ở thành phố A.
Nghĩ đến Tần Tịch ngồi xổm xuống co thành một đống bên cạnh mình, khóc đến thương tâm.
Trái tim giống như có ai đó nắm chặt lại.
“Không……” Trợ lý thành thành thật thật trả lời.
Không chỉ không ốm, nhìn qua mặt mũi hồng hào, tinh thần rất sáng lạn ấy chứ.
Nhưng mà hôm đó boss đi gặp cô gái này, lúc lên xe lại hồn phách như lạc đi đâu mất.
Tối hôm đó còn uống rượu say mèm trên máy bay riêng.
Sau khi say, cứ gọi đi gọi lại cái tên đó.
Tần Tịch, Tần Tịch….
.
Có đôi khi cũng gọi Tiểu Tịch, hoặc là Tịch Tịch.
Từng tiếng từng tiếng, gọi đến mức anh ta cũng không chịu được.
Trợ lý đi theo Lạc Phỉ lâu như vậy rồi, đấy vẫn