Dường như anh chả có xíu xíu để ý đến hình dạng của miếng táo.
Đĩa trái cây tạm thời bị đẩy sang một bên, anh quay đầu nhìn về phía Sầm Văn Hiên: “USB của cậu đưa tôi, tôi số liệu cho cậu.
”“À… dạ! Cảm ơn đàn anh.
”Số liệu xong, chuyện cần giao cũng đã giao rõ ràng.
Sầm Văn Hiên nhịn không được lại nhìn đĩa táo.
Để trong không khí khá lâu rồi, bề ngoài miếng táo đã hơi bị oxy hóa.
Ngô Hi Ngạn bận chuyện chính xong, thuận tay cầm một miếng táo.
Lúc này hình như anh tới để ý đến hình dạng miếng táo, vỏ táo đỏ rực được tỉa thành hình lỗ tai thỏ, trên đó còn khắc hai cái mắt nhỏ.
Tần Tịch khéo tay, mấy nhát dao đã tỉa được giống y đúc.
Ngô Hi Ngạn hiếm khi ngẩn ra: “Con thỏ à?”Sầm Văn Hiên hùa theo pha trò: “Ha ha ah, chắc là con thỏ! Đáng yêu quá ha, đàn em khéo tay quá, cũng cẩn thận.
”“Tần Tịch đúng là cẩn thận, khéo tay.
” Hình như Ngô Hi Ngạn nghĩ đến cái gì: “Lần sau thực hiện tách dây thần kinh tọa, có thể gọi em ấy làm cùng, cậu hướng dẫn em ấy, để em ấy theo học một chút.
”Sầm Văn Hiên : “……”Đàn em Tần Tịch, xin chia buồn sâu sắc.
Con đường theo đuổi đàn anh Ngô này xem ra còn khó khăn hơn so với con đường làm nghiên cứu khoa học, anh đây thắp cho em một cây nến!Ngô Hi Ngạn nói thì nói thế, lúc ánh mắt rơi trên miếng táo hình con thỏ, trong mắt vẫn có ý cười nhàn nhạt.
Khóe môi anh cũng hơi thả lỏng chút.
Bản thân mình bao năm rồi không ăn qua quả táo nào như vậy.
Trong trí nhớ thì lúc còn rất nhỏ, thỉnh thoảng bị ốm thì sẽ có đãi ngộ như vậy.
Khi đó anh bao lớn rồi? 5 tuổi? hay là 6 tuổi?Bây giờ anh cũng sắp 25 rồi.
Cho nên đây là đáp lễ sao?Đáp lễ vì buổi sáng đã giải đáp thắc mắc cho Tần Tịch.
Lông mày Ngô Hi Ngạn khẽ nhếch, một miếng cắt đứt đầu thỏ.
Chua chua ngọt ngọt, mọng nước, vị của táo cũng không bị thay đổi dù hình dạng không còn như ban đầu.
Anh lặng yên đánh giá trong bụng.
Ngước mắt, ánh mắt lại đụng phải vẻ ngốc nghếch của đàn em Sầm Văn Hiên.
“Cậu….
” Ngô Hi Ngạn nghiêng người, hơi hơi tránh ra khỏi bàn làm việc.
Tuy là đối phương đã từ chối một lần rồi, chẳng qua anh vẫn lễ phép hỏi: “Muốn ăn miếng không?”“Không!” Sầm Văn Hiên lắc mạnh đầu, kiên quyết từ chối: “Em không thích ăn táo.
”Cậu nói xong xoay người đi ra khỏi văn phòng: “Đàn anh từ từ ăn, em đi trước.
”“Báo cáo tổng kết nhớ chủ nhật tuần sau đưa cho tôi.
” Ngô Hi Ngạn nhắc nhở cậu.
Trước khi Sầm Văn Hiên đi khỏi còn quay đầu liếc nhìn đàn anh một cái, chú ý của đối phương đã quay lại màn hình máy tính.
Một miếng ăn hết một miếng táo, ăn đến là vui vẻ.
Cậu nhìn đĩa trong tầm tay Ngô Hi Ngạn, trên đó còn lại bảy tám con thỏ