Tình yêu khắc cốt ghi tâm, cũng không thể thắng nổi thời gian bào mòn.
Những người yêu nhau, thấu hiểu nhau cũng không vượt qua được sự xa cách ba năm chưa từng thấy mặt.
Tạ Liên Thành còn nhớ rõ ngày đó.
Công ty anh ta vừa mới dành được một hạng mục mà công ty anh ta đã phải chuẩn bị hơn nửa năm.
Trong buổi tiệc mừng công, ai ai cũng rất vui mừng.
Bởi vì từ nay về sau, ở trong nước, công ty bọn họ sẽ trở thành công ty dẫn đầu toàn ngành.
Những người gia nhập sau này, rất khó để đuổi kịp anh ta.
Niềm vui sướng ấy, anh ta thực sự muốn chia sẻ với người thân cận nhất.
Anh ta nghĩ tới Tô Nhiễm.
Nhưng mà chờ anh ta lấy di động ra, thậm chí đã bấm dãy số của Tô Nhiễm rồi.
Tạ Liên Thành lại ngơ ngẩn.
Có lẽ vì lâu lắm rồi không liên lạc, cũng lâu lắm không kể những chuyện của mình cho Tô Nhiễm nghe, anh ta đột nhiên phát hiện ra, bản thân mình không biết phải nói chuyện với cô gái mà mình mong nhớ từ khi còn niên thiếu.
Cũng ở lúc đó, anh ta nhìn thấy Tần Tịch.
Một mình Tần Tịch mặc lễ phục màu đen đứng trên sân thượng.
Cô cầm ly rượu chân cao, lười biếng dựa vào lan can, thoải mái nhìn lên bầu trời.
Trên mặt còn có ý cười.
Có lẽ vì mới uống rượu xong, đuôi mày khóe mắt đều hơi ửng hồng.
Lễ phục màu đen ôm lấy dáng người tinh tế lả lướt, chỉ lộ ra một đoạn cẳng chân thon dài trắng nõn.
Chắc là nghe được tiếng bước chân của anh ta, Tần Tịch quay đầu lại, cười sáng lạn với anh ta.
Cách một khoảng, cô nâng chén với anh ta.
“Zôooo!” Cô cười nheo mắt lại, hai mắt cong cong như trăng non, nhìn đáng yêu vô cùng.
Rõ ràng là một tinh anh giỏi giang vô cùng, lúc giúp anh ta làm những dự án thâu tóm các công ty nhỏ đều không chớp mắt.
Giọng nói khi nói chuyện lúc nào cũng mềm mại ngọt ngào, giống như rượu trái cây thuần khiết.
“Chúc mừng chiến thắng cuối cùng cũng thuộc về chúng ta!”Tạ Liên Thành cảm thấy mình chắc là điên rồi.
Trong nháy mắt đó, anh ta nghe thấy tiếng hoa nở trong lòng mình.
Mềm nhẹ như vậy, tốt đẹp như thế.
Cánh hoa bung nở, như nụ cười trên mặt Tần Tịch vậy.
Cho nên anh ta tiến lên, đứng trước mặt cấp dưới đắc lực nhật, cộng sự tốt nhất.
Ôm lấy cô gái nhỏ đã đi cùng anh ta suốt bao đêm dài, vào thời khắc anh ta gian khổ nhất vẫn không rời bỏ vào lồng ngực mình.
Sau đó cúi người, hôn lên khóe môi cô.
Có lẽ do tác dụng của cồn, hoặc là bầu không khí lúc bấy giờ quá tốt.
Anh ta nhìn thấy cô gái mình đang ôm trong lòng trợn to mắt.
Nhìn thấy lông mi của đối phương run rẩy, khóe mắt hơi đỏ lên.
Rõ ràng Tạ Liên Thành không uống nhiều rượu lắm, anh ta lại cảm thấy mình say rồi.
Trái tim càng đập càng nhanh, giống như thiếu niên mới yêu vậy.
Đột nhiên, anh ta lại muốn yêu đương.
……“Thưa thầy.
Thầy Tạ!.
.
” Giọng nói ngọt ngào trong ký ức đột nhiên trùng với hiện tại, kéo Tạ Liên Thành ra khỏi hồi ức quay về.
Tần Tịch quơ quơ tay.
Tạ Liên Thành lúng túng xoa mặt, đứng lên đi về phía cô.
“Thưa thầy.
” Theo thói quen Tần Tịch rút ra một tờ giấy, một tiếng “thưa thầy”