Hai người cứ thế tự nhiên nói chuyện về đề tài này, Tô Nhiễm không thể nào chen miệng vào được.Bạn bè quanh cô ấy đều thích quần áo xinh đẹp, túi xách hàng hiệu các thứ.Ngẫu nhiên có bàn tán về giới giải trí cũng sẽ là những món ngon trong nhà hàng cao cấp Michelin, hoặc là những hải đảo giải trí nghỉ phép cảm thấy hứng thú.Giờ phút này Tô Nhiễm nghe Đường Lăng với Tần Tịch tán gẫu, khác xa so với thế giới thường ngày mà cô ấy tiếp xúc.Nhưng không biết vì lý do gì, sự tủi thân trong lòng cô ấy từ từ cũng tiêu tán đi.Đây mới là cuộc sống hằng ngày của một sinh viên bình thường.Tô Nhiễm giống như mới ý thức được, Tần Tịch chẳng qua chỉ mới là sinh viên năm hai đại học.Cô ấy còn nghe thấy anh trai mình nói qua một lần, hình như em ấy là một cô nhi.Không biết là bị cha mẹ vứt bỏ hay đã qua đời rồi, dù sao cũng nói là để lại cũng đủ nhiều tiền cho em ấy, có thể đủ để em ấy học xong đại học.Nhưng mà không có người nhà ấm áp, cho dù có tiền nhiều cũng sẽ có nhiều tiếc nuối.Tô Nhiễm từ nhỏ đã được cưng chiều mà lớn lên.Cha mẹ với anh trai cho cô ấy tình yêu nhiều đến mức tràn trề.Lúc này đây, vẫn là lần đầu tiên nếm trải hương vị người thân không đứng về phía mình vô điều kiện nữa.Cô ấy cảm thấy rất là tủi thân khó chịu vô cùng!Cảm thấy bạn bè xa lánh, mọi thứ trên thế giới này đều trở nên lạnh như băng.Lúc này ngồi trên xe, nghe Tần Tịch tự nhiên tán gẫu với Đường Lăng.Đột nhiên cô ấy cảm thấy, bản thân tùy hứng yêu cầu đàn em không mấy thân thiết này cho mình dũng khí, rồi còn muốn em ấy đi cùng mình đến tập đoàn Lạc thị.Có phải là hơi quá đáng hay không?Tô Nhiễm hơi ngẩn ngơ nhìn Tần Tịch, đối phương đã trả lại điện thoại cho Đường Lăng.Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, cái vị đàn em này của cô ấy thậm chí đã lấy điện thoại ra, mở một luận văn ra bắt đầu chuyên chú đọc.Đúng rồi.Ánh mắt Tô Nhiễm nhanh chóng lướt qua màn hình di động của Tần Tịch, cuối cùng dừng lại ở sườn mặt nghiêm túc của đối phương.Các em ấy vẫn là sinh viên, gần đây sắp tới cuối học kì rồi.Nghe nói thi cuối kỳ của sinh viên y rất là khủng bố, cũng bận rộn vô cùng.Chắc là do ánh mắt cô ấy quá chuyên chú, rốt cuộc Tần Tịch cũng quay đầu nhìn về phía cô ấy.Cô hơi cười cười với Tô Nhiễm: “Đàn chị, còn có việc gì ạ?”“….Ừ.” Tâm trạng Tô Nhiễm phức tạp gật gật đầu.Cô ấy không biết phải biểu đạt như thế nào, ký ức từ từ khép lại.
Cô ấy nhớ rõ lần trước xém tí nữa đã kể về chuyện giữa