“Quà tặng?” Lê Phi nói: “Trong thời gian tuyên truyền phim có hai ngày nghỉ phép, tôi tranh thủ bay sang nước M xem thi đấu, mua hai cái mũ, còn nhờ cầu thủ ký tên.”Anh ta nói còn nâng nâng mũ lưỡi trai trên đầu mình: “Không phải đã bảo dẫn tôi đi tham quan phòng thí nghiệm à.
Đưa tiền cho cô chắc chắn cô không nhận.
Hơn nữa cứ thấy như thế không hay lắm.
Mời ăn cơm, đương nhiên phải mời rồi.
Với cả cũng không biết phải cảm ơn cô như thế nào, nên đưa cho cô cái mũ vậy.”Lê Phi nói như thật: “Cô có thể đội, cũng có thể rao bán lên mạng.
Đợi hôm nào tôi đưa cuống vé trận thi đấu cho cô, có thể bán được giá lắm đó.”Tần Tịch nghe xong ngu người luôn.Cô biết suy nghĩ của Lê Phi rất độc đáo nhưng mà nghe đối phương nhẹ nhàng bâng quơ nói như vậy, thậm chí còn chả thèm để ý cổ vũ mình mang qua anh ta tặng đi bán.Thậm chí còn giống như đang dạy mình làm sao mới bán được giá cao.Tần Tịch nhịn không được bật cười.“Cảm ơn.” Cô tháo mũ xuống nghiêm túc nhìn: “Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận.”Lê Phi cười cười với cô.Anh ta nói: “Hôm nay tôi cũng mới về thành phố A, nghĩ muốn tới trường học xem một chút.
Không nghĩ lại gặp được cô ở đây.”Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Tần Tịch nói: “Này được xem như có duyên nhỉ?”Tần Tịch cười cười: “Hôm nay chúng tôi vừa mới thi xong, tôi nghĩ đi dạo lung tung thế thôi, chả hiểu sao lại đi tới đây….
Hẳn là có duyên đi.”Cô hoàn toàn không có ý tưởng mập mờ gì với Lê Phi.Cũng cảm thấy Lê Phi xem mình như một người bạn thân khác giới, một người bạn khá đặc biệt.Hơn nữa đối phương dù sao cũng là diễn viên mình từng thích.Hoặc là nói, là thần tượng giới giải trí duy nhất mình thích.Cho nên lúc đùa giỡn cũng rất nhẹ nhàng.Hơn nữa sau lần tiếp xúc đợt trước.Tần Tịch còn rất thích thái độ nghiêm túc theo đuổi ước mơ của đối phương, cảm giác nỗ lực vì sự nghiệp diễn xuất.Cô có thể cảm nhận được người nỗ lực vì ước mơ của mình, có vất vả mấy cũng thấy đáng giá.Cho nên càng có hảo cảm với Lê Phi, ở cùng anh ta cũng thấy nhẹ nhàng thoải mái.Hai người lại tùy tiện hàn huyên vài câu.Lê Phi ngẩng đầu nhìn nhà bảo tàng.Giống như đang nói với Tần Tịch, lại giống như đang lầm bà lầm bầm: “Sao? Muốn vào xem nữa không?”“Nhưng giờ là ban ngày mà?”“Cô xấu hổ gì chứ? Ai bảo ban ngày thì không thể trèo tường?”Cũng không biết trong khoảng thời gian này Lê Phi trải qua đặc huấn gì.Anh ta vừa dứt lời, lại bịch bịch chạy đến bên tường vây, sau đó nhẹ nhàng nhảy vào.Lê Phi quay đầu nhìn Tần Tịch vẫn đứng ngoài tường, giơ hai tay ra với cô, “Đừng sợ, vào đi, có tôi ở đây.”Tần Tịch cười một cái, đương nhiên không phải cô xấu hổ, càng không phải sợ hãi.Cô nhìn thấy Lê Phi đã nhảy vào, cô cũng nhảy vào theo.Bên trong bảo tàng so với lần trước bọn họ tới còn quạnh