Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 216


trước sau


Lúc này anh ta đang ở đầu sóng ngọn gió, đột nhiên đứng ra che chở Tần Tịch, sẽ chỉ làm cho người ta nói càng khó nghe hơn.

“Thế thì em chuẩn bị làm thế nào?” Anh ta lại hỏi.

Lúc như thế này, cho dù anh ta ra ngoài thôi, bên khu dạy học ngẫu nhiên gặp ai đó cũng không ít đâu.

Đúng hôm đó anh ta lên lớp, trên sân thượng đụng phải Tần Tịch thôi, nói như thế có khi chả có ai thèm tin.

Muốn phủ nhận anh ta không quen Tần Tịch, cũng không được.

Trong lớp học đảo ngược hôm đó, hắn có người nhìn thấy anh ta chủ động tìm Tần Tịch nói chuyện rồi.

Chẳng may có người nhớ rõ, thậm chí không cẩn thận của ai đó chụp được ảnh, thế thì lại phiền hơn.

Trịnh Thiên Lỗi nhíu mày, có chút bực bội.

Thật sự không được, anh ta đành phải…“Thầy an tâm, chuyện này em sẽ xử lý tốt.

” Tần Tịch nói.

“Em chắc chắn?” Trịnh Thiên Lỗi không tin cho lắm.

Anh ta cũng còn cảm thấy có hơi khó giải quyết đây, hai ngày nay đã có đồng nghiệp nói bóng nói gió nhắc nhở anh ta rồi.

Mới đầu anh ta còn không hiểu là có chuyện gì, dù sao anh ta cũng là một thầy giáo, anh ta không thích dạo diễn đàn.


Mãi đến hôm qua bên phòng đào tạo có thành tích cuối kỳ, đúng lúc phó viện trưởng học viện y cơ sở đi qua.

Lúc nhìn thấy phiếu điểm, giống như nói giỡn mà nói một câu: “Không có điểm tuyệt đối là do sinh viên lớp này không tốt hoặc là do giáo viên dạy chưa tới nơi.

”Các đồng nghiệp đều cười theo phó viện trưởng.

Môn sinh học phân tử này, hằng năm đều có danh sách trong tứ đại danh bổ đầu ngành đấy.

Xác xuất được điểm tuyệt đối, cũng có khi giống như xác xuất không có sinh viên rớt môn hằng năm vậy.

Lúc Phó viện trưởng nói chuyện còn cố ý nhìn Trịnh Thiên Lỗi, cười cười với anh ta nói: “Cậu nói đúng không thầy Trịnh? Sang năm chúng ta có thể có người được điểm tuyệt đối không?”Các đồng nghiệp lại cười.

Trịnh Thiên Lỗi cũng chỉ đành cười theo.

Nhưng mà anh ta lại xấu hổ đến mức không thể đào cái lỗ chui vào cho xong.

Về nước ba năm, đề tài anh ta xin vẫn luôn thất bại, luận văn gửi đi đăng báo cũng chỉ là tập san không tốt lắm.

Nhưng mà phó viện trưởng này, đã rất nhiều lần như có như không nhắc tới trước mắt anh ta, dù cho anh ta là tiến sĩ hải ngoại về nước cũng có chỉ tiêu khảo hạch.

Không đạt được, rất nhiều đãi ngộ sẽ không được hưởng.

Trịnh Thiên Lỗi nghĩ đến đây, trong lòng càng ảo não.

Mình đã đang bực bội, cố tình còn xảy ra chuyện như vậy.

Đúng là lửa đốt chân mày mà.

“Em chắc chắn không?” Anh ta nhịn không được lại hỏi lại lần nữa.

“Vâng.

” Tần Tịch đáp lời.

Giọng cô không lớn, giọng của con gái nghe còn thấy mềm mại.

Trịnh Thiên Lỗi cảm thấy mình có thể tin cô.

“Được.

” Anh ta dặn dò nói: “Nếu chỗ nào cần thầy giúp đỡ, cứ việc mở miệng.

”“Cảm ơn thầy ạ.

” Tần Tịch cúp

máy.


Cô trở lại ký túc xá, lại ngồi xuống chỗ mình lần nữa.

Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ đều ngồi ở chỗ của mình, quay đầu lo lắng nhìn cô.

Đường Lăng trực tiếp đi tới sau lưng cô, cúi người cùng nhìn màn hình máy tính với cô.

“Cậu chuẩn bị làm như thế nào?” Cô ấy hỏi Tần Tịch.

Đường Lăng nhìn rất cẩn thận.

Lúc Tần Tịch vừa mới bắt đầu xem topic, còn thỉnh thoảng nhíu mày.

Nhìn đến cuối cùng, mặt mày lại có vẻ giãn ra, trong lòng chắc chắn đã có ý tưởng gì rồi.

“Âu Dương.

” Tần Tịch cười cười với Đường Lăng, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt, “Chuyện này nhờ cậu giúp tớ một chút.

”“Cậu nói, cậu nói.

” Âu Dương Nguyệt vội vàng nhảy qua.

Cô ấy đang lo lắng mình không giúp được gì đây.

Chỉ cần Tần Tịch mở miệng.

Cho dù là phải dùng nguồn lực trong nhà, cô ấy cũng sẽ về nhà tìm ba mẹ với đám anh họ giúp đỡ luôn.

“Cậu có phải quen hội trưởng ban tuyên truyền hội sinh viên không?” Tần Tịch hỏi.

Cô nhớ rõ hội trưởng ban tuyên truyền đại học A tên Trang Hạc Tước, tên rất văn nghệ, người cũng rất đẹp trai.


Anh chàng với Âu Dương Nguyệt là bạn tốt, quan hệ tốt lắm.

“Cần phải quen biết.

” Âu Dương Nguyệt đã cầm di động, “Tớ gọi điện thoại cho cậu ấy.

”Trang Hạc Tước là sinh viên năm ba học viện hóa học, thi sớm nên về nhà ngay rồi.

Lúc này hẳn là đang chơi bên ngoài, điện thoại vừa được kết nối đã truyền đến âm thanh đinh tai nhức óc, “Âu Dương.

”Anh ấy tiếng nói: “Cậu đợi chút.

”Một phút sau, di động bên kia an tĩnh lại.

Âu Dương Nguyệt mở loa ngoài lên, đưa tới trước mặt Tần Tịch.

“Âu Dương, nói đi.

” Trang Hạc Tước nói: “Chuyện gì thế?”“Là bạn tốt của tớ, Tần Tịch, muốn tìm cậu.

” Âu Dương Nguyệt vội vàng nói.

“Ặc ặc ăc, đàn em Tần Tịch à.

” Anh ấy gặp Tần Tịch rồi, cũng không xa lạ gì, “Chuyện gì thế?”Sau đó Trang Hạc Tước phản ứng lại ngay: “À, anh nhớ ra rồi, là cái topic mấy ngày nay hot như điên trên diễn đàn trường học à?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện