“Thì….
.
cảm thấy năm nay xảy ra thật nhiều chuyện, nhưng cũng khá tốt.
”“Phì….
Mệt lắm hả?” Tần Tịch nhấp miệng cười.
“Mệt thì rất mệt.
” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu, “Nhưng mà mệt cũng vui mà.
Dù sao ăn chơi nhậu nhẹt thì cũng sẽ hết một năm, cố gắng như thế cũng qua một năm, so đi sánh lại, nỗ lực trải qua một năm thì vẫn khiến người an tâm hơn.
”“Ừm.
” Tần Tịch gật gật đầu.
“Thần tượng của tớ ưu tú như vậy mà cũng còn nỗ lực như thế, tớ lười quá thì cũng xấu hổ khiến cho anh ấy mất mặt mà.
” Âu Dương Nguyệt lại nói.
Sau khi cô ấy nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì: “Aiz Tiểu Tịch, cậu có cảm thấy không, nam thần của tớ với Lăng tử….
.
”Cô ấy chớp chớp mắt với Tần Tịch: “Thì là, có vẻ vô cùng để ý ấy.
”“Đinh” một tiếng vang lên, thang máy ngừng ở lầu bảy.
Âu Dương Nguyệt vội vàng nhắm lại miệng.
Gần đến tết, một tổ khác vốn cũng ở lại tòa nhà thí nghiệm làm thí nghiệm cũng đều về nhà cả rồi.
Tòa nhà thí nghiệm càng thêm an tĩnh.
Cô hơi hoảng hốt.
Hình như cô hoàn toàn không để ý đến chuyện này ha.
Cửa phòng thí nghiệm kia của bọn cô đang khép hờ, lúc mấy người Tần Tịch đi đến bên ngoài cửa lại nghe được tiếng nước xối ào ào.
Áo blouse trắng của Lê Phi để một bên.
Trên người vốn có mặc áo lông cổ cao giờ cũng cởi ra hết, để song song với áo blouse trắng.
Giờ trên người anh ta chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay đen, đang đứng trước lavabo, tư thế có hơi vặn vẹo.
Đường Lăng cúi đầu, ấn cánh tay anh ta.
Nước lạnh mở rất lớn, ào ào xối xuống cánh tay của anh ta.
Nghe thấy tiếng bước chân của mấy người Tần Tịch, Đường Lăng với Lê Phi đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa.
Đường Lăng còn chưa nói gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ.
Lê Phi lại có vẻ hơi không được tự nhiên.
“Làm sao vậy này?” Vừa mới nghe Âu Dương Nguyệt tám nhảm một hồi, giờ tới phòng thí nghiệm lại thấy cảnh như này.
Ngay cả Tần Tịch cũng nhịn không được sửng sốt.
“Ặc….
.
” Cô chớp chớp mắt, sau đó mới phản ứng lại, “Bị thương?”“Nam thần!” Âu Dương Nguyệt vội vàng chạy tới.
Trên cánh tay Lê Phi da thịt đỏ một mảng lớn, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng.
Tần Tịch nhanh chóng đi qua, nhìn rồi lại nhẹ nhàng thở ra: “Là bỏng hơi nước à?”“Đều tại tôi hết.
” Lê Phi cướp lời nói: “Xung phong nhận việc muốn hỗ trợ, kết quả thành cho mọi người bận thêm.
”“Ừ.
” Đường Lăng nhàn nhạt nói, “Không sao đâu, xối nước lạnh nhiều thêm chút là được rồi.
”“Tớ làm, tớ làm.
” Là fan, Âu Dương Nguyệt nhanh chóng nhận lấy công việc của Đường Lăng.
Chỗ bị phỏng là sườn sau cánh tay của Lê Phi, mình anh ta tự đưa lại vòi nước thì không dễ.
Đường Lăng nhẹ nắm cổ tay, giúp anh ta cố định cánh tay.
Bây giờ Âu Dương Nguyệt chủ động nhận lấy, cô ấy thuận thế buông lỏng tay ra, xoay người đi sang một bên.
“Hạ Hạ về rồi à?” Đường Lăng hỏi.
“Ừ.
” Tần Tịch như suy tư gì đó, gật gật đầu.
Vẻ mặt Đường Lăng tự nhiên, cô không nhìn ra chút manh mối nào trên mặt bạn tốt.
Nhưng mà Lê Phi hình