Tay Triệu Vệ Hoa cứng đờ, di động bộp một tiếng rơi xuống đất.Anh ta vội vàng cúi xuống nhặt lên, trong đầu ong ong không ngừng, nháy mắt suy nghĩ trống rỗng.Chuyện… chuyện này không phải qua rồi sao?Di động Triệu Vệ Hoa vừa mới nhặt lên lại bộp một cái rơi xuống đất lần nữa.Giờ anh ta mới phát hiện ngón tay mình run rẩy như vậy, ngay cả di động cũng cầm không vững.Tăng Húc, chính là tên luật sư ký bên dưới một trong ba lá thư luật sư.Triệu Vệ Hoa còn cố ý lên mạng tra, là một người rất nổi tiếng.Nếu ông ấy kiện mình, chắc chắn sẽ thua.Hơn mười ngày lo lắng hãi hùng, buổi tối chỉ cần nhắm mắt là những tờ giấy trắng mực đen đó.Vốn dĩ cho rằng chuyện này đã qua rồi, không ngờ đâu, vào lúc anh ta hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, đối phương lại đột nhiên xuất hiện.Sau khi di động rơi xuống cũng không có ngắt cuộc gọi, giọng nói của luật sư Tăng Húc truyền tới từ trong ống nghe.Có vẻ có chút xa xôi: “Cậu Triệu Vệ Hoa, xin hỏi cậu đang nghe sao?”Mẹ Triệu Vệ Hoa đã đổi xong giày đang đứng ở cửa xay người này, ba nghi hoặc nhìn con trai mình, hỏi: “Vệ Hoa, con làm sao thế?”Bà đau lòng nhìn di động của con trai rơi trên mặt đất, đau lòng nhắc mãi: “Sao lại không cẩn thận vậy hả? Bao nhiêu tuổi đầu rồi, có di động cũng cầm không chắc nữa? Cái này là loại mới nhất con mới mua tết năm ngoái đó? Con cũng không phải không biết, dượng con giờ đang bị điều động chức vụ, rõ ràng là giáng chức, thu nhập hàng tháng cũng ít đi nhiều.
Cái này rơi hỏng rồi, sau cũng không mua di động quý như này cho con nữa.
Con…..”“Con biết rồi.” Bỗng nhiên Triệu Vệ Hoa quát lên với mẹ anh ta.Cổ anh ta cũng đỏ rần lên, trừng mắt với mẹ anh ta, “Con biết con biết! Không phải chỉ là cái di động thôi à? Mới có 4000 tệ, có cần phải càm ràm mãi vậy không?”Anh ta cúi người xuống nhặt di động lên, quát to: “Mẹ tự đi mua đồ ăn đi, mệt tâm, không đi.”Triệu Vệ Hoa nói xong, “rầm” một cái, đóng sập cửa.Cửa sắt cắt đứt câu càm ràm của mẹ anh ta, và cũng ngăn lại ánh mắt khó hiểu của bà sau lưng anh ta.Triệu Vệ Hoa hít sâu một hơi, run rẩy áp di động vào một bên tai.“Xin chào.” Giọng nói của anh ta cũng run rẩy như vậy, khô khóc giống như không nói thành lời.Không còn khí thế gầm rú như mới rồi với mẹ anh ta nữa.“Cậu Triệu có tiện nói chuyện bây giờ không?” Giọng nói của Tăng Húc cũng không có thay đổi gì.Chỉ là người đàn ông trung niên ở đầu bên kia điện thoại, ánh mắt quét qua ảnh chụp gia đình trên bàn làm việc, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.Người chỉ biết rống to hét lớn với người thân, nhất là mẹ mình, để giải tỏa bất mãn thì.Cũng khó trách sẽ làm ra chuyện như vậy.“Vâng….” Triệu Vệ Hoa nhỏ giọng đáp lại.Bên kia điện thoại, hình như Tăng Húc nói gì với anh ta.Triệu Vệ Hoa không nghe vào tai được cái gì cả.Trong não anh ta vẫn cứ ong ong ong suốt.Mẹ chỉ biết trách cứ anh ta.Cha dượng trước giờ cũng chưa từng xem anh ta là người thân cả.Nữ thần Nghiêm Tử Khâm anh ta tôn thờ trong lòng cũng phản bội anh ta!Trong mười ngày này, cảm xúc sợ hãi cứ liên tục tra tấn anh ta mãi, bây giờ nghe được Tăng Húc nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu cậu Triệu bằng lòng giải hòa thì chỉ cần bồi thường 800.000 tệ…..”Tình trạng bóp nghẹt suốt 10 ngày của anh ta sụp đổ hoàn toàn.“Luật sư Tăng….”Biết rõ đối phương không nhìn thấy, Triệu Vệ Hoa vẫn uể oải ngồi