Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 276


trước sau


“Các cậu đang nói gì đấy?”Âu Dương Nguyệt sáp qua đây.

“Tiểu Tịch, cậu nghĩ kỹ chưa? Qua nhà tớ đón Tết không?” Cô ấy hất hất cằm với Tần Tịch.

“Cảm ơn nha Âu Dương, tớ vẫn không qua đâu.

” Tần Tịch thu dọn xong đồ của mình, “Đi thôi, hôm nay tớ mời khách.

”“Sao vui vẻ thế?” Âu Dương Nguyệt hơi mù mờ, “Xảy ra chuyện tốt gì à?”“Tiến độ thí nghiệm rất thuận lợi mà!” Tần Tịch nói với vẻ đương nhiên.

Cô hơi hơi mỉm cười với Âu Dương Nguyệt, cúi đầu nghịch nghịch di động.

Hiệu suất làm việc của luật sư Tăng Húc vô cùng cao, rất nhanh đã gửi cho Tần Tịch những chứng cứ mà Triệu Vệ Hoa cung cấp cho Tần Tịch hết.

Tổng cộng có bốn đoạn ghi âm, còn có một ảnh chụp màn hình được nén lại gửi chung.

Mỗi đoạn ghi âm ông đều đã nghe xong trước rồi, đánh dầu rõ ràng lại.

Tần Tịch không có nghe file ghi âm trước mắt mấy người Âu Dương Nguyệt, cô mở file nén màn hình ra coi.

Bên trong có năm bức ảnh, đúng là lần trước Triệu Vệ Hoa xâm nhập máy tính của Âu Dương Nguyệt, chụp lại ảnh anh ta sao chép đề cương của các cô, sau đó còn xóa file đi nữa.


Trừ cái này ra, còn có cái USB.

Tần Tịch nhìn kỹ, USB hình trái tim bằng pha lê, vô cùng độc đáo.

Trong trường học số người dùng tới hầu như rất ít, đúng là cái USB đã mất rồi lại tìm thấy của Âu Dương Nguyệt.

Sự kiện kia rõ ràng đã qua đi rồi, chẳng qua vì để lấy được sự tín nhiệm của mấy người Tần Tịch.

Triệu Vệ Hoa dứt khoát triệt để bán đứng Nghiêm Tử Khâm.

Khóe môi Tần Tịch nhếch nhếch lên, cái gọi là thích là như này à, thật là….

.

Không đáng giá nửa xu!Bên kia luật sư Tăng lại gửi tin nhắn qua: “Cháu chuẩn bị trực tiếp khởi tố sao?”Ông nói với Triệu Vệ Hoa 800.

000 tệ, tuy là có hơi nói quá lên.

Bây giờ các vụ kiện liên quan đến danh tiếng trong trường học như này, tiền bồi thường không có nhiều như thế.

Chẳng qua nếu Tần Tịch đồng ý, ông thực sự có thể ép Triệu Vệ Hoa phải bồi thường nhiều như vậy được.

“Tạm thời không cần ạ.

” Tần Tịch trả lời.

Cô thoát khỏi wechat, nhếch nhếch khóe môi.

Còn chưa lúc phải đi đến một bước kia.

“Tớ gọi cuộc điện thoại cái.

” Tần Tịch nói với mấy người Đường Lăng, cầm di động đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Số điện thoại của Nghiêm Tử Khâm có thể lấy được rất dễ, đàn chị cùng ngành, cũng không phải quá xa lạ với nhau.

Tần Tịch dứng ở cuối hành lang tầng bảy tòa nhà thí nghiệm, kiên nhẫn nghe tiếng tút tút trong điện thoại.


Điện thoại vang lên rất lâu cuối cùng cũng có người bắt máy.

Giọng nói của Nghiêm Tử Khâm không được kiên nhẫn cho lắm, cho dù Tần Tịch không nhìn thấy mặt cô ta, cái loại khí thế kiêu căng ngạo mạn của đối phương cũng giống như dập thẳng vô mặt: “Ai đấy? Có chuyện gì?”“Đàn chị Nghiêm Tử Khâm.

.

” Tần Tịch cười cười, giọng nói ôn hòa.

Cô rất kiên nhẫn: “Tôi là Tần Tịch.

”“Tần Tịch?” Xém tí nữa Nghiêm Tử Khâm lại làm rớt điện thoại.

Cô ta khó khăn lắm mới khiến bản thân bình tĩnh hơn một chút, người này cũng dám trực tiếp đụng vào họng súng luôn.

“Đàn chị sẽ không nói không quen tôi đâu ha?” Tần Tịch ôn nhu hỏi: “Tuy là tôi với đàn chị

cũng không thân quen gì, tiếp xúc cũng ít, nhưng sao lại cảm thấy đàn chị rất chú ý đến tôi vậy.

”Tần Tịch hơi hơi nheo lại đôi mắt.

Vừa thong dong nói vừa nhìn về phía xa xa.

Trời mùa đông bầu trời xám xịt khiến cho vườn trường trong đại học A cũng có chút hiu quạnh.

Cô có thể nghe được giọng nói của mình, cũng biết mình đang nói gì với Nghiêm Tử Khâm.

Phương thức nói chuyện như vậy…….

Phong cách hành sự như vậy……Cuối cùng vẫn không thể né tránh mà nhiễm lên bóng dáng của Lạc Phỉ.


Chẳng qua có quan hệ gì đâu?So với ép buộc bản thân loại bỏ sạch những ảnh hưởng nhỏ như này chi bằng thản nhiên đối mặt với nó.

“Cô có ý gì?” giọng nói của Nghiêm Tử Khâm tràn ngập cảnh giác: “Có chuyện nói thẳng, làm vậy thú vị à?”“Đương nhiên là thú vị rồi.

” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười, “Lúc đàn chị sai đàn anh Triệu Vệ Hoa đăng bài lên diễn đàn, hẳn là cũng cảm thấy rất thú vị nhỉ?”Cô dừng lại một chút, tiếp tục khoan thai nói: “Lúc sai Lâm Oánh Oánh trộm đề cương, cắn ngược lại nói tôi , cũng cảm thấy rất thú vị nhỉ?”“Đương nhiên, lúc sai đàn anh Triệu Vệ Hoa bôi nhọ tôi, đàn chị chắc là phải cười đến vô cùng vui vẻ, đúng không nhỉ?”Tần Tịch hơi hơi mỉm cười: “Cho nên bây giờ đến lượt tôi thu hoạch thành quả thắng lợi, đổi vị trí với đàn chị, chị nghĩ xem, thú vị không?”“Cô?!” Nghiêm Tử Khâm tức đến trắng mặt.

Cô ta siết chặt di động, nghiến răng nghiến lợi không biết phải nói gì.

Trước giờ cô ta chưa từng nghĩ đến, cái đàn em nhìn qua thiện lương vô hại vậy mà lại là dạng người này.

“Cô muốn gì?” Nghiêm Tử Khâm hít sâu, lại hít sâu.

Cô ta hít sâu vài lần, tốt vài phút đồng hồ mới miễn cưỡng khiến bản thân mình bình tĩnh hơn.

Tần Tịch gọi điện thoại cho cô ta chắc chắn có mục đích, sẽ không chỉ khoe khoang như vậy.

“Nói đi!” Vẻ mặt Nghiêm Tử Khâm lạnh lùng.

Cô ta ngồi trên giường trong khách sạn, lạnh giọng nói: “Chẳng qua cô cũng đừng quá đắc y! Cô có biết không, cái bức ảnh trên diễn đàn kia, là bức cô với thầy Trịnh Thiên Lỗi ở cùng nhau ấy, là bạn tốt cùng phòng của cô, chị em tốt của cô tự mình chụp, còn chính tay gửi cho tôi đấy!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện