Ít nhất sau khi các cô nhập học chưa bao lâu, đã nghe các vị đàn anh đàn chị nhắc đến.
Cô mặc kệ Tạ Liên Thành vì sao đột nhiên xuất hiện sớm hơn trong thế giới của cô.
Cũng không quản anh ta vì sao lại đột nhiên trở thành thầy dạy máy tính lớp các cô.
Này nọ căn bản không phải là chuyện cô muốn phân tâm bây giờ, thậm chí lãng phí thời gian đi chú tâm.
Cô chỉ cần khiến Tạ Liên Thành giữ khoảng cách với mình, đừng làm phiền mình là được.
Tạ Liên Thành rất thông minh.
Đối với Tần Tịch, đây cũng được coi là chuyện tốt.
Một chuyện đã từng oanh động đã có thể giúp cô đạt được mục đích của chính mình.
Được thầy Chiêm thông cảm, đạt được cơ hội vào phòng thí nghiệm của thầy ấy học tập một lần nữa.
Lại nhớ đến biểu cảm muốn nói lại thôi, như nuốt phải hai cân hoàng liên của Tạ Liên Thành.
Tâm trạng Tần Tịch vui sướng vô cùng, bữa chiều tự thêm đùi gà to cho chính mình.
Lúc cô trở lại ký túc xá, Đường Lăng các cô ấy đang ở bàn riêng mỗi người chuyên chú đọc sách.
Nghe được tiếng mở cửa của cô, ba người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.
Đường Lăng vội vàng đứng dậy, đi vài bước lại nhận lấy sách trong tay cô.
Âu Dương Nguyệt cũng lập tức bu lại, chụm chung một chỗ với Đường Lăng nhìn mấy quyển sách như cục gạch đó.
“Sách…” Cô ấy nhìn sách, ngẩng đầu tò mò nhìn về phía Tần Tịch, “Cậu đi thư viện hả? Trời ơi! Còn có hai bản công văn gốc nữa! Bé bảo bối Tiểu Tịch, cậu làm sao vậy?”Kiều Sơ Hạ cũng đi lại.
Cô ấy lo lắng nhìn về phía Tần Tịch: “Tiểu Tịch, là thầy Chiêm, thầy ấy… Thầy ấy còn giận cậu à?”Tần Tịch nhìn ánh mắt quan tâm của ba người ký túc xá.
Cô không nhịn được hơi mỉm cười, lắc đầu: “Thầy Chiêm rất tốt, tớ còn chưa phát lời thề Hippocrates, thầy ấy đã tha thứ, đồng ý cho tớ đi phòng thí nghiệm của thầy ấy.
”“Thật tốt quá!” Âu Dương Nguyệt hoan hô một tiếng.
Cằm Đường Lăng vốn đang căng cứng cũng thả lỏng ra.
Cô ấy cười cười với Tần Tịch, giúp cô đặt những cuốn sách đó lên bàn,“Vậy…” Âu Dương Nguyệt chớp chớp mặt: “Mấy sách này không phải là…”“Không phải là của thầy Chiêm.
” Tần Tịch có chút đau đớn kịch liệt mà lắc đầu: “Là một người siêu đáng sợ khác cho tớ!”“Ai vậy?” Âu Dương Nguyệt tò mò hỏi.
“Thầy Chiêm đồng ý làm giáo viên hướng dẫn cho đề tài của chúng mình, nhưng mai thầy ấy phải đi châu Âu giao lưu chín tuần.
Cho nên, trong khoảng thời gian đó ông ấy sẽ giao cho người siêu đáng sợ, nghiêm túc, lạnh lùng…đủ để dọa khóc chị em học viện y chúng ta phụ trách đề tài chúng mình.
” Tần Tịch lại nói.
Giọng nói của cô có chút khoa trương, biểu cảm thoạt nhìn đặc biệt nghiêm trọng.
Âu