Bồi dưỡng đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài, con trai anh họ sớm chết từ lâu của hắn ta thành người thừa kế.
Lạc Phỉ tuy là không có nói rõ, nhưng mà rất nhiều chuyện của gia tộc Lạc thị và tập đoàn, đều sẽ không giấu Lê Phi.
Ngay từ đầu Lê Phi phản đối.
Anh ta thích diễn kịch, cũng hưởng thụ việc này.
Khi đó tuy là anh ta mới chỉ là người mới, chưa có gì trong tay.
Nhưng mà anh ta tin tưởng, có thể dựa vào thực lực của mình, tạo nên bầu trời thuộc về anh ta.
Không nghĩ tới sự phức tạp của giới này, vượt xa tưởng tượng của anh ta.
Anh ta không muốn tiếp nhận một vài quy tắc mà không muốn người biết trong giới này, vì thế bị phong sát.
Cố tình vào lúc này, mẹ anh ta đổ bệnh.
Tuy là bà đã tái giá nhưng dù sao cũng là mẹ Lê Phi.
Bà yêu anh ta, cũng đối xử tốt với anh ta lắm.
Ngay cả cha dượng Lê Phi, tuy là khách sáo với anh ta nhưng cũng rất tốt.
Chính vào lúc này, Lạc Phỉ lại xuất hiện lần nữa trước mặt anh ta.
Hắn nói Lê Phi có thể tiếp tục diễn kịch.
Thậm chí hắn ta có thể cho Lê Phi một mảnh trời thanh bạch, chỉ cần hắn chú tâm diễn kịch là được.
Hắn cũng có thể chi trả viện phí chữa bệnh cao ngất của mẹ anh ta.
Đương nhiên, Lạc Phỉ cũng có điều kiện.
Hắn muốn Lê Phi học quản lý tập đoàn Lạc thị, chuẩn bị tương lai kế thừa toàn bộ Lạc thị.
Yêu cầu thứ hai thì, khó có thể tưởng tượng.
“Chú nhỏ.
” Lê Phi thu lại suy nghĩ bay xa, như suy tư gì nhìn vòng quay ngựa gỗ trước mặt.
“Yêu là gì?” Lạc Phỉ đột nhiên hỏi.
Lê Phi ngẩn người ra.
Anh ta lắc đầu, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Cháu không biết phải miêu tả cụ thể như thế nào, nhưng có lẽ là, có thể trả giá hết thảy chỉ để nhìn thấy một nụ cười tươi của đối phương.
”Không biết đây là lời thoại Lê Phi nhìn thấy ở kịch bản nào.
Anh ta không nhớ rõ.
Nhưng mà lại nhớ tới tâm trạng của mình khi đọc được những lời thoại này.
Anh ta nhiệt tình yêu thích diễn xuất, cũng hy vọng tương lai có một ngày, có thể tìm thấy một người kia, có thể làm cho anh ta vui vẻ trả giá hết thảy.
“Nếu trả giá hết thảy, cô cũng không cười, không thích thì sao?”“Vậy thì cho thứ cô ấy muốn, cô ấy thích ạ.
” Lê Phi nói rất tự nhiên.
Xe giường như chạy hết nửa thành phố A, cuối cùng cũng dừng trước một biệt thự.
Nói khu này là biệt thự thì không đúng cho lắm.
Nơi này biệt thự này cách biệt thự kia rất xa, mỗi căn biệt thự đều chiếm một hoa viên có diện tích rất lớn.
Nói là biệt thự không bằng nói là một trang viên nhỏ đi.
Ngô Hi Ngạn trực tiếp chạy xe vào một trong những căn biệt thự đó.
Kiến trúc châu Âu bốn tầng, nhìn vừa đẹp vừa khí khái.
Anh xuống xe trước, lại chuẩn bị mở cửa