Cả người Ngô Hi Ngạn cứng đờ lại.
Vài giây sau, mặt anh căng đến đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên anh….
.
Không!Chưa bao giờ có nữ sinh nào cách anh gần như vậy.
Theo bản năng, anh duỗi tay sờ khóe môi mình.
Tay đè ở sau cổ anh đã buông ra, Tần Tịch nhấp miệng cười khẽ, đột nhiên nhanh chóng cởi dây an toàn, mở cửa xe nhảy xuống.
“Em…….
” Cô liếm liếm đôi môi khô khốc.
“À thì….
Vừa rồi em…….
” Tần Tịch đột nhiên xoay người, “Em về trước đây.
”Cô ngại phải đứng lại lâu, xoay người bước nhanh về phía ký túc xá.
“Tần Tịch.
” Lúc này Ngô Hi Ngạn mới phản ứng lại, đi theo xuống xe.
Tần Tịch dừng bước chân lại, lại không có xoay người.
“Đồ, đồ còn chưa có lấy.
” Ngô Hi Ngạn lẩm bẩm nói.
Trong đại não anh vẫn còn trống rỗng.
Lần trước trống rỗng như thế là lúc nào nhỉ?Đại não hoàn toàn đình chỉ vận động, chỉ dựa vào bản năng chi phối hành vi của mình.
Là khi nào?Là lúc tham gia hội nghị học thuật ở Thụy Sĩ, nhìn thấy topic công kích Tần Tịch trên diễn đàn.
Nhìn cô nhanh chóng dùng tên thật đăng topic, không thèm để ý những người công kích cô ở topic của người khác.
Nhìn những người không hiểu biết gì về cô công kích cô trên diễn đàn.
……Chờ đến lúc anh phản ứng lại thì đã ngồi trên máy bay về nước.
Còn có……Ngô Hi Ngạn ngơ ngẩn nhìn bóng dáng mảnh mai của cô gái nhỏ.
Ngày đó bởi vì mẹ mà phải ra nước ngoài, trên đường về đầu óc anh cũng trống rỗng.
Tần Tịch ở trước mặt anh, luôn là bộ dáng hoạt bát kiên cường lại thích cười.
Nhưng mà vào lúc tiếp viên hàng không phát thảm lông dê mềm mại cho anh, lúc anh nằm ngủ thoải mái trong khoang hạng nhất.
Trông bóng đêm, anh luôn cảm thấy đàn em luôn cười tủm tỉm.
Sẽ đứng trước mặt anh khóc.
Cô đang khóc.
Rõ ràng trước giờ Ngô Hi Ngạn chưa bao giờ thấy qua Tần Tịch khóc.
Lúc bị người vu hãm sao chép đề cương, bị hãm hại đội nồi, bị người công kích cô dựa vào quan hệ mờ ám với thầy giáo mới có thể thi được điểm tuyệt đối.
Rõ ràng Tần Tịch đều không hề khóc.
Nhưng mà anh luôn cảm thấy, chính mình nếu không về, cô sẽ khóc.
Cho nên xuống máy bay, anh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp kêu taxi về trường học.
Sau đó anh thấy, cô cô độc đứng trong tuyết lớn, rõ ràng không hề khóc.
Sắc mặt Tần Tịch lại còn tái nhợt hơn cả tuyết trắng.
Sau đó chính là hiện tại.
Ngô Hi Ngạn ngơ ngác nhìn Tần Tịch.
Anh nhịn không được giờ tay sờ sờ khóe môi mình.
Hương thơm của cô gái nhỏ mềm mại giường như vẫn còn đọng lại trên mặt, anh đang cách Tần Tịch mấy mét.
Đối phương đưa lưng về phía anh.
Ngô Hi Ngạn lại cảm nhận được cảm giác tim đập nhanh trước giờ chưa từng có.
“À….
à……” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô cũng không dám xoay người, chân cọ cọ trên mặt đất.
“Anh, anh giúp em đem đồ lên trên.
” Ngô Hi Ngạn nói lại xách theo hai túi lớn đi qua người Tần Tịch.
Anh không quay đầu lại nhưng đi được mấy bước thì dừng lại.
Giống như đang chờ Tần Tịch, vành tai lộ ra khỏi tóc ngắn màu đen cũng nhiễm lên màu đỏ nhàn nhạt.
“Dạ.
” Tần Tịch nhẹ giọng đáp một tiếng.
Cô chậm rì rì theo đi lên.
Ngô Hi Ngạn đi không nhanh, sau khi báo cáo với dì quản lý ký túc xá.
Anh lại đi thêm ba chuyến