Cô chớp chớp mắt: “Chính là hôm đó ấy, đàn anh Ngô không phải đang đi họp ở Thụy Sĩ à? Đột nhiên từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mặt tớ.
Cứ đột nhiên không kịp phòng bị….
cả tim với mắt tớ, đều chìm đắm trong sắc đẹp của đàn anh Ngô rồi.
”“Ừ.
” Đường Lăng gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Tuy là mọi người hay nói thầy Tạ Liên Thành mới là giáo thảo đẹp trai nhất trường đại học A chúng mình, nhưng mà tớ cảm thấy, đàn anh Ngô có thể hạ gục thầy ấy trong nháy mắt.
”Tần Tịch: “……”“Đúng rồi.
” Các cô đúng lúc dừng trước cửa ký túc xá, Đường Lăng mở cửa, sau đó đi về chỗ vali hành lý còn chưa thu dọn, “Tớ cũng mang quà tới cho các cậu.
”Cô ấy đưa cho Âu Dương Nguyệt là một búp bê công chúa tinh xảo làm thủ công.
Tay nghề rất tốt, ngay cả khăn váy lụa của công chúa cũng tinh xảo, như thể lúc nào cũng có thể bay bay theo làn gió.
Cho Tần Tịch là một con phượng hoàng niết bàn thủ công.
“Tớ nhìn thấy là biết hợp với cậu ngay.
” Đường Lăng đưa nguyên cả hộp trong tay cho bạn tốt.
Tần Tịch vươn cao, như phượng hoàng tắm trong lửa hừng hực, dục hỏa trùng sinh.
Cánh nó rõ ràng còn đang hòa trong biển lửa nhưng đã chuẩn bị giương cánh bay cao.
“Cảm ơn.
” Tần Tịch cẩn thận nhận lấy món quà này.
Cô cười cười với Đường Lăng.
Giữa bạn tốt với nhau, đôi khi không cần phải nói thêm gì, một ánh mắt là đủ.
Vào lúc ban đêm, Kiều Sơ Hạ cũng trở lại ký túc xá.
Bốn chị em đi ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn.
Sáng ngày hôm sau, mấy người Tần Tịch dựa vào kế hoạch đã định từ sớm đi tới phòng thí nghiệm.
Sáu nhóm chuột bạch, đã tiêu tốn tâm huyết nguyên nửa học kỳ với 20 ngày nghỉ đông của các cô.
Bây giờ thành quả sắp ra rồi.
Cho dù là Tần Tịch, cũng có chút căng thẳng.
Lê Phi đúng giờ tới phòng thí nghiệm báo danh.
Ngày đó sau khi anh ta bảo Tần Tịch, không cần nói cho ai chuyện này.
Cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Ngay cả lúc sau hỏi Tần Tịch lúc nào tới phòng thí nghiệm, cũng không nhắc tới Đường Lăng.
Lúc này anh ta vẫn giống như ngày tường, mặc áo blouse trắng, ngồi trên ghế xa xa, an tĩnh nhìn mấy người Tần Tịch bận rộn.
Bốn cô gái nhỏ mặc áo blouse trắng, đều mới 18, 19 tuổi thôi.
Xinh tươi như những đóa hoa, vậy mà có thể bình tâm ở trong phòng thí nghiệm lâu như vậy.
Có đôi khi Lê Phi cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Đưa cho tớ một máy phổ quang.
”“Âu Dương, chỗ cậu ổn không?”“Tần Tịch, dụng cụ bình thường, mười phút đếm ngược bắt đầu.
”“A a a! vừa hơi kích động, lại vui vẻ, cũng căng thẳng.
”Lê Phi nhìn các cô bận rộn đâu ra đấy, thường thường còn giao lưu mấy câu đơn giản.
“Hô….
” Nửa tiếng sau, Tần Tịch ngẩng đầu lên trước kính hiển vi.
Cô nhanh chóng trực tiếp xuất hình ảnh lên màn hình máy tính bên cạnh.
Ngâm mình trong phòng thí nghiệm hơn hai mươi ngày qua, Lê Phi cũng có thể hiểu sơ sơ vài thứ, cũng hơi hơi chờ mong kết quả.
“Hình như….
.
” Tần Tịch chớp chớp mắt, nhấp miệng cười khẽ, “Giống như….
.
”“Xin đừng làm nghẹt thở.
” Âu Dương Nguyệt khoa trương bụm mặt: “Tớ không chịu nổi kích thích thế này!”“Âu Dương.
” Kiều Sơ Hạ giơ tay ấn bả vai Âu Dương Nguyệt, “Cậu nhìn vẻ mặt Tiểu Tịch, thì biết chắc là thành công mà.
”“Phải không phải không?” Âu Dương Nguyệt hỏi.
“Ừm” Tần Tịch tủm tỉm cười, gật gật đầu thật