Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 319


trước sau


Âu Dương Nguyệt có thể vì một lời hứa lúc năm nhất, thật mua được biệt thư, còn để lại cho chị em mỗi người một phòng.

Kiều Sơ Hạ sau những năm tháng của tuổi trẻ, vẫn còn nhớ rõ thói quen nhỏ không thích ăn gừng của cô.

Vào lúc cô rũ bỏ lời thề của các cô, trong lúc Đường Lăng công việc bận rộn còn có thể vượt nửa thành phố, tới làm bạn với cô bên giường bệnh.

……Có ba chị em tốt như thế, Tần Tịch biết, các cô ở bên nhau, không gì là không thể làm được!Tiếp theo chính là xử lý số liệu, sau đó làm báo cáo thí nghiệm với luận văn.

Tần Tịch gõ nhanh tay trên bàn phím.

“Bởi vì thời gian tương đối gấp gáp, cho nên tớ muốn chia số liệu ra một chút.

”Cô quay đầu nhìn Đường Lăng: “Lăng tử, cậu không có vấn đề gì chứ?”Đường Lăng làm động tác “OK” với cô.

“Tớ nghĩ, tớ cũng có thể giúp đỡ xử lý một chút.

” Đột nhiên Kiều Sơ Hạ mở miệng nói.

“Hả?” Tần Tịch quay đầu xem cô.


Cô đương nhiên là hy vọng tất cả các bạn thân đều có thể giúp đỡ.

Nhưng mà phần mềm thống kê với phương pháp có hơi rườm rà.

Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ đều bận rộn với việc học rồi, hơn nữa thời gian đúng là gấp gáp lắm.

Cho nên Tần Tịch định là bận xong đợt này, lại cẩn thận dạy hai người dùng phần mềm thống kê như thế nào.

“Tớ….

.

” Mặt Kiều Sơ Hạ hơi đỏ lên, “Lúc tớ về nhà ăn tết không có việc gì làm, nên mỗi ngày thường xem sách môn thống kê, sau đó học cách dùng phần mềm thầy Tạ cho.

”Cô ấy giống như rất căng thẳng, nhanh chóng nói: “Tiểu Tịch, cậu không trách tớ chứ?”“Sao lại trách được?” Tần Tịch vui sướng nở nụ cười: “Hạ Hạ đúng là giúp tớ đại ân rồi! sao tớ trách cậu được? Đầu nhỏ của cậu suy nghĩ linh tinh bậy bạ gì vậy?”Cô buồn cười đi qua, xoa xoa đầu Kiều Sơ Hạ.

Sau đó quay đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt: “Âu Dương, sao cậu không học hỏi Hạ Hạ chứ?”“Hu hu hu….

Tiểu Tịch dữ với tớ.

Giọng điệu siêu giống chủ nhiệm lớp Ngô!” Âu Dương Nguyệt rụt rụt cổ, ra vẻ sợ hãi: “Tớ sợ quá đi thôi!”“Phì……” Kiều Sơ Hạ đỏ mặt cười cười.

Cô hơi thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói tiếp: “Cho nên tớ hẳn là có thể giúp đỡ, thống kê cơ bản thì không thành vấn đề.

”“Vậy thì đúng là quá tốt rồi!” Tần Tịch gật gật đầu, “Vậy tớ chia số liệu thành ba phần, ba người chúng ta mỗi người phụ trách một phần, nhanh chóng xử lý cho ra kết quả.

”“Được.

” Kiều Sơ Hạ gật gật đầu thật mạnh.

Đường Lăng cũng tỏ vẻ không thành vấn đề.

Chỉ có Âu Dương Nguyệt đứng ở một bên, hỏi: “Tớ thì sao? Tiểu Tịch, cậu cho tớ làm gì?”“Cậu tới làm báo cáo thí nghiệm.

” Tần Tịch nói: “Phần thảo luận và phân tích số liệu kỳ sau để trống trước đi, nhưng mà đại cương phần trước có thể viết trước.


”Cô nói: “Tham khảo tài liệu đàn anh Ngô đã tìm sẵn cho bọn mình, tớ gửi đến email của các cậu, giai đoạn cuối cùng, mọi người cố lên

nhá!”“Không thành vấn đề!”“Chắc chắn rồi!”“Chúng ta có thể!”Bốn bàn tay chồng lên, nhìn về ánh rạng đông thắng lợi, trên mặt mấy cô gái nhỏ đều lộ ra vẻ tươi cười nhẹ nhàng vui sướng.

Tần Tịch lưu loát chia số liệu ra.

Cô không hề nghi ngờ lời nói của Kiều Sơ Hạ.

Kiều Sơ Hạ vốn là người cẩn thận nhất ký túc xá bọn cô, cô ấy nói biết phương pháp cơ bản, cô còn nghi ngờ cô ấy còn biết nhiều hơn thế nữa ấy chứ.

Chỉ là cô ấy quen khiêm tốn, nói chuyện sẽ chừa lại đường lui.

Đến nỗi Âu Dương Nguyệt, đối mặt với 80 chương luận văn cả trung văn ngoại văn, mặt đều nhăn tít lại.

Nhưng cô ấy kêu gào thì kêu gào, lúc làm việc thì vẫn vô cùng nghiêm túc.

Tần Tịch phân chia nhiệm vụ hoàn hảo.

Công việc vất vả suốt cả học kỳ thêm cả kỳ nghỉ đông cuối cùng cũng cho ra kết quả, đến cả cô cũng có cảm giác được tắm giới ánh hào quang nhiệt huyết tràn đầy.

Những chuyện sau đó không cần phải làm ở phòng thí nghiệm nữa.

Mấy người Tần Tịch chuẩn bị thu dọn đồ đạc về ký túc xá rồi bận rộn tiếp.

Cửa phòng thí nghiệm chợt vang lên ba tiếng gõ có nhịp điệu.

Hai ngày nay Lê Phi phải đi quay một gameshow ở thành phố bên cạnh, đã ba ngày không tới phòng thí nghiệm rồi.


Nghiên cứu của thầy Chiêm Hoa Phong cũng bước vào giai đoạn mấu chốt, Ngô Hi Ngạn cũng càng thêm bận rộn hơn.

Chỉ là mỗi ngày dù sớm dù muộn cũng đều gọi cho Tần Tịch một cuộc điện thoại chào ngày mới hoặc chúc ngủ ngon.

Thời gian này đại học A còn chưa hết kỳ nghỉ đông, hầu hết sinh viên còn chưa có về lại trường học.

Chỉ có mấy sinh viên ở trường vì bận rộn làm thí nghiệm như các cô, lục tục về lại.

Tần Tịch cho là nhóm nhỏ ở lầu dưới, cũng là sinh viên y năm tư bọn cô tới mượn thuốc thử.

Chuyện này đã xảy ra nhiều lần rồi, có lần đối phương còn tới mượn nguyên một bình nitơ lỏng.

Cô quay đầu thì thấy một người đàn ông chừng 30 tuổi đang đứng trước cửa phòng thí nghiệm.

Đối phương mặc áo khoác, dung mạo rõ ràng cũng rất anh tuấn nhưng theo bản năng Tần Tịch cứ thấy không thích.

“Thầy Trịnh?” Người lên tiếng trước, ngược lại là Kiều Sơ Hạ.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện