Tần Tịch với Đường Lăng liếc nhìn nhau.
Ngô Hi Ngạn đương nhiên là người không có ý giấu riêng cái gì, anh lại càng không phải người thấy có vấn đề mà lại không nói.
Hai người các cô còn chưa nói gì, Âu Dương Nguyệt đã căng thẳng rồi.
“Chỗ nào ạ?” Cô ấy nhịn không được đi gần tới máy tính vài bước.
Cô ấy đương nhiên tin tưởng Ngô Hi Ngạn rồi, nhưng mà thành quả của nguyên một học kỳ thêm cả kỳ nghỉ đông nữa, Âu Dương Nguyệt hy vọng tốt nhất là thành quả phải hoàn mỹ không tỳ vết, khiến cho người ta đặc biệt kinh hãi.
Hơn nữa so với Tần Tịch và Đường Lăng, người giao du rộng như Âu Dương Nguyệt càng thân quen với Trịnh Thiên Lỗi hơn.
Thầy giáo trẻ đẹp trai này được đánh giá là trẻ và có triển vọng trong số các giảng viên của học viện y đại học A.
Anh ta là du học sinh về nước, vẫn luôn làm việc trong phòng thí nghiệm sinh học phân tử.
Hạng mục và luận văn luôn rất tốt, mấy năm này còn có xin thêm hạng mục nào đó của học giả trẻ.
Nghe đâu cũng nắm chắc rồi.
Thầy giáo lý lịch mãn nhãn như vậy, đến giờ vẫn còn độc thân.
Chẳng nói quá ngoa chứ, so với đàn anh Ngô luôn hung dữ nghiêm túc, Trịnh Thiên Lỗi còn được nữ sinh học viện hoan nghênh hơn nhiều.
Bởi vì anh ta tuy là giỏi giang nhưng rất thân thiết đó.
Cũng bằng lòng hòa đồng với sinh viên.
Là người hòa nhã, danh tiếng và độ hot trong đám sinh viên đều vô cùng tốt.
Sinh học phân tử cái thể loại trừu tượng này, là môn học vừa tẻ ngắt còn làm cho sinh viên y khóc thút thít.
Lớp của Trịnh Thiên Lỗi luôn luôn kín chỗ, sinh viên tới dự thính học viện nào cũng có.
Lúc nghe đối phương nói như vậy, thậm chí Âu Dương Nguyệt còn chả có ý định nghi ngờ.
Cô ấy căng thẳng nhìn màn hình, nhưng Trịnh Thiên Lỗi có thể liếc mắt một cái là thấy có vấn đề.
Cô ấy chắc chắn không nhìn ra được.
Nếu cô ấy có thể nhìn ra, đã sớm nói ra rồi.
“Ừ….
” Trịnh Thiên Lỗi mỉm cười nhìn dáng vẻ căng thẳng Âu Dương Nguyệt một cái, “Các em đừng căng thẳng, chỉ là vấn đề nhỏ.
”Giọng anh ta nhẹ nhàng, “Chắc là đàn anh các em muốn kiểm tra các em.
”“Đối với….
.
” Trịnh Thiên Lỗi nói, còn cố ý nhìn về phía người luôn đứng sau lưng Kiều Sơ Hạ.
Sau đó anh ta mới tiếp tục nói: “….
.
bốn người các em mà nói, là trong phạm vi năng lực có thể giải quyết được.
”“Là thế ạ?” Âu Dương Nguyệt vội vàng chuyên tâm nhìn về phía màn hình.
Từng hàng số liệu trong bảng biểu, là thành quả các cô nỗ lực trong khoảng thời gian này.
Nhưng cho dù cô ấy có nhìn thế nào, cũng không nhìn ra được chỗ nào có vấn đề.
Âu Dương Nguyệt vội vàng quay đầu nhìn về phía Tần Tịch với Đường Lăng.
Cô ấy không được, vậy hai bạn tốt này chắc chắn có thể.
Tần Tịch nhếch nhếch khóe môi.
Cô nhìn về phía Trịnh Thiên Lỗi: “Cảm ơn thầy Trịnh, bọn em sẽ cố gắng tìm ra những vấn đề còn tồn tại.
”“Ừ.
” Trịnh Thiên Lỗi gật gật đầu.
Anh ta tắt cửa sổ nhật ký thí nghiệm với bảng biểu đi, mỉm cười nói tiếp: “Nếu tìm không ra, văn phòng giáo viên luôn mở cửa chào đón các em.
”“Cố lên nhé! Nhóm bạn học nhỏ.
” Anh ta buông tay, “Được rồi, mục đích tôi quan tâm đã đạt được, cũng nên đi thôi.
”Trịnh Thiên Lỗi nói xong, vẫy vẫy tay với mấy người, thoải mái đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Anh ta đến rồi đi, thật ra không tới nửa tiếng đồng hồ.
Đoạn nhạc đêm nho nhỏ này, Tần Tịch không có để trong lòng.
Cô biết thí nghiệm không thể nào hoàn mỹ vô khuyết, với năng lực bây giờ của các cô, đúng là không có cách nào làm được hoàn mỹ.
Nói ra